Vào phòng của Đường Kim rồi mà Đường Thanh Thanh vẫn ngủ, dường như thì nàng ngủ quá say rồi nên cũng không có ý thức được bản thân đã bị Đường Kim ôm từ trong quán đến ký túc xá. Đường Kim đặt Đường Thanh Thanh trên giường, nhìn bộ dạng mê người của nàng thì không khỏi thì thào tự nói: - Dường như mặc quần áo như vậy có chút không thoải mái a, có muốn em giúp chị cởi quần áo ra không?Ý nghĩ này khiến cho Đường Kim động lòng, ôm lấy thân thể mềm mại của Đường Thanh Thanh thì vô cùng thoải mái, hiện giờ mà có thể nhìn kĩ hơn bên dưới thì vậy thì càng tốt hơn a. - Chị Thanh ngủ như thế cũng quen rồi, nếu mà ta cởi quần áo của chị ấy ra thì hẳn là chị ấy sẽ tỉnh dậy a? Đường Kim lại lầm bầm lầu bầu: - Quấy rầy giấc ngủ của người khác cũng là một việc không có đạo đức, ta cũng không muốn làm một nam nhân không có đạo đức a. Một cổ xúc động lan tràn vào người Đường Kim làm cho hắn bắt đầu vươn tay về phía ngực của Đường Thanh Thanh, nhưng mà ngay sắp khi đụng vào nút áo của Đường Thanh Thanh thì Đường Kim vẫn thu tay trở lại, lắc đầu: - Không nên, không nên a. Đường Kim liền xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó vào thư phòng rồi lên mạng một hồi. Đợi cho đến khi chuẩn bị vào học thì hắn liền đi vào phòng ngủ nhìn thoáng qua Đường Thanh Thanh, thấy nàng vẫn còn đang ngủ thì hắn lại đi vào thư phòng rồi tắt máy vi tính, ra cửa chuẩn bị đến phòng học. Mới vừa bước chân vào phòng học thì hắn liền phát hiện được mấy chục ánh mắt nhìn về phía hắn, đa phần ánh mắt của mấy tên nam sinh đều lộ ra vẻ hâm mộ, nữ sinh thì tỏ ra cổ quái, còn có mấy người thì khinh bỉ mà nhìn vào hắn. Lúc đi ngang qua Tiếu Thiền thì Đường Kim nghe được Tiếu Thiền thấp giọng mắng một câu: - Lưu manh. Đường Kim không khỏi ngạc nhiên nhìn vào nàng: - Tôi có đùa giỡn lưu manh với cô sao? Như thế nào mà bản thân tôi lại không biết đây? Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim liếc mắt một cái, không nói gì, cúi đầu đọc sách. Đường Kim cũng không còn tiếp tục để ý nàng, đi đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống. - Anh bạn, cậu thật sự là rất bá đạo a, nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy cũng bị cậu cưa vào trong tay rồi. Khuôn mặt của Trương Tiểu Bàn lộ ra vẻ hâm mộ. - Đúng a, tôi luôn luôn là một người mạnh nhất mà. Đường Kim cũng không có khiêm tốn nữa- Tôi nói anh bạn này, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng làm sao mà cậu không ở đó hưởng thụ đi, làm gì mà chạy đến đây? Trương Tiểu Bàn lại có chút mê hoặc. Đường Kim lắc đầu thở dài: - Trương Tiểu Bàn, hẳn cậu là một người đọc rất nhiều sách a. Trương Tiểu Bàn có chút buồn bực rồi, nói: - Anh bạn này, điều này có quan hệ gì với đọc sách a? Cậu đừng nói cho tôi biết, trong sách đều có Nhan Như Ngọc a, tôi khẳng định sẽ không tin. - Biết cái gì là xuân sao? Biết cái gì là tiêu sao? Bây giờ là mùa thu, vẫn là buổi sáng a, sao có thể gọi là đêm xuân được? Đường Kim nói ra những lời thấm thía: - Trương Tiểu Bàn, cậu cần phải đọc thêm sách đi a. Trương Tiểu Bàn thật buồn bực: - Anh bạn, cái này là tôi chỉ so sánh mà thôi. Dừng lại một chút, Trương Tiểu Bàn rốt cục thay đổi chủ đề câu chuyện: - Anh bạn, nói với cậu rằng người báo danh khiêu chiến với cậu đã hơn năm trăm người rồi, cậu có biết ngày hôm qua có ai đến bao danh nữa không? Đường Kim nhìn vào bộ dạng có chút hưng phấn của Trương Tiểu Bàn thì có chút kỳ quái: - Là ai báo danh mà có thể khiến cho cậu hưng phấn như thế? - Hàn Tuyết Nhu, Hàn Tuyết Nhu học ở lớp 10/9 a. Hai mắt của Trương Tiểu Bàn tỏa ánh sáng, một bô dạng mê gái: - Hàn Tuyết Nhu thật sự là rất gợi cảm a. Hàn Tuyết Nhu? Xinh đẹp gợi cảm? Đường Kim lúc này là thật ngạc nhiên: - Có nữ sinh báo danh? - Há lại chỉ là nữ sinh a, Hàn Tuyết Nhu chính là người duy nhất được cho là có thể cạnh tranh ngôi vị hoa hậu giảng đường của Tần Thủy Dao đó. Trương Tiểu Bàn thực vô cùng hưng phấn: - Hàn Tuyết Nhu là từ người ở dưới huyện thi đậu trường của chúng ta, anh bạn tôi nói cho anh biết, lúc anh còn chưa đến đây thì Hàn Tuyết Nhu đã phao tin rằng ngôi vị hoa hậu giảng đường của trường này là vị trí của nàng, tôi cảm thấy được a, nàng khiêu chiến với cậu, hơn phân nửa là có quan hệ với Tần Thủy Dao. Đường Kim lắc đầu: - Nữ sinh quả nhiên là loại sinh vật nhàm chán nhất được sinh ra trên đời này, vị trí hoa hậu giảng đường này có cái gì tốt mà ai cũng tranh nhau? - Anh bạn, cậu không phải là nữ nhân cho nên không biết được những chuyện của những cô gái đâu. Trương Tiểu Bàn cải chính. - Ừm, những cô gái so với nữ nhân thì càng nhàm chán hơn. Đường Kim thuận miệng nói. - Nam sinh các cậu mới nhàm chán. Lưu Hiểu Yến ngồi ở trước mặt của Đường Kim nhịn không được quay đầu lại phản bác nói. - Xem kìa, nhàm chán rồi sao? Đường Kim nhìn vào Lưu Hiểu Yến: - Không phải là không nói chuyện với cô, tự dưng cô lại chủ động nói chuyện với chúng ta sao? Lưu Hiểu Yến thật là vô cùng tức giận nhưng mà nàng không biết nên phản bác lại như thế nào đây cho nên đành phải quay đầu lại. Rất nhanh tiếng chuông vào học liền vang lên, mấy tiết buổi sáng cứ trôi qua như thế, tất cả mọi người trong lớp học lúc nào cũng nhìn về vị trí ngồi của Đường Kim, bọn họ muốn biết người này sẽ học ở đây được mấy tiết, sau đó thì bị vị giáo viên nào đuổi ra khỏi đây? Nhưng mà rất nhanh, khiến mọi người liền cảm thấy thất vọng rồi, người này sáng hôm nay lại có thể thành thành thật thật một cách thần kỳ như thế, hai tiết Ngữ văn, hai tiết Toán học, còn có một tiết Chính trị nữa, thế mà người này vẫn luôn luôn ngồi im tại chỗ, căn bản là không có rời khỏi chỗ nửa bước. Không bình thường, thật sự rất không bình thường, đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người trong lớp 10/4 này. Một ít nam sinh bắt đầu có chút suy đoán, chẳng lẽ Đường Kim người này buổi sáng hôm nay mới đẩy ngã được nữ cảnh sát xinh đẹp kia cho nên tâm tình mới rất tốt, cho nên mới thành thành thật thật ngồi học ở đây? Trương Tiểu Bàn cũng thật sự không tưởng tượng được, chờ khi tiếng chuông hết tiết vang lên thì hắn nhịn không được mà quay sang Đường Kim hỏi: - Anh bạn, như thế nào mà sáng nay cậu lại thành thành thật thật như thế, làm sao mà lại không trốn học nữa? - Thân là một người vĩ đại thì mỗi ngày tôi cẩn phải để cho bản thân mình siêu việt hơn. Đường Kim không nhanh không chậm nói, sau đó rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng học. Lưu lại Trương Tiểu Bàn lưu lại trong phòng học, lúc này Trương Tiểu Bàn tỏ ra sửng sốt, hắn suy nghĩ cẩn thận về những lời nói lúc nãy của Đường Kim, anh bạn của mình như thế nào mà lại siêu việt rồi đây? Rất nhanh, Đường Kim đã rời khỏi khu giảng đường, sau đó hắn liền đi về kí túc xá, hắn tính muốn trở lại phòng để xem Đường Thanh Thanh đã tỉnh lại hay chưa. Còn chưa đi đến sân thể dục thì đột nhiên hắn nghe được một giọng nói vội vàng truyền đến từ phía sau lưng: - Anh Đường Tinh, anh Đường Tinh, chờ em một chút. Đường Kim quay người lại, liền chứng kiến Tiểu Đậu Nha thở hổn hển hướng hắn chạy tới- Tiểu Đậu Nha, có chuyện gì thế? Đường Kim hướng Tiểu Đậu Nha cười hì hì: - Có phải muốn mời tôi dùng cơm trưa hay không? - Không phải đâu, anh Đường Tinh, là Đỗ Kiến Phi vào bệnh viện rồi. Tiểu Đậu Nha có chút lo lắng: - Dường như thì hắn bị người khác đánh. Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra mờ mịt: - Đỗ Kiến Phi là ai?