Mười mấy phút sau, Diệp Tử Vận đi một chiếc Audi mới chở Đường Kim đến một bãi đỗ xe: - Món ăn ngon chính tông của kinh thành thực ra đều không ở mấy nơi nổi tiếng mà người bên ngoài nhìn thấy, mấy nơi xa hoa đó chẳng qua là để ứng phó với thực khách mà thôi, chứ ở đó đồ ăn không phải là chính tông, gần đây có một con phố cổ, ta biết ở đó có vài nhà là bán đặc sản kinh thành chính tông do tổ tiên truyền lại... Diệp Tử Vân đang nói thì bị một trận ồn ào phía trước chen ngang, phía xa đang có mấy chục người đang ở bên đó hò hét: - Giết nó đi! - Giết tên khốn này cho ta! - Để mờ, dám chơi cả chị dâu của ta, mày chán sống cmnr... Phía trước hình như có người đang đánh nhau. Diệp Tử Vận tìm một vị trí đỗ xe rồi dừng xe lại, Đường Kim trực tiếp mở cửa xuống xe. Đập vào mắt hắn là khung cảnh mấy chục người đang đánh nhau như phim hành động. - Này! Này! Các ngươi có phong phạm của cao thủ không vậy? có một chút đạo đức nghề nghiệp không hả? có ai đánh nhau như các ngươi không? Ta còn chưa kịp mặc quần, đợi ta mặc quần vào rồi nói tiếp...  Một tên nam nhân đang bị một đám người vây đánh, nhìn hắn rất thảm hại, nửa người trên mặc một chiếc áo da, nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng nửa dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần sịp, đi chân đất, trên tay thì đang cầm một chiếc quần dài. Tên này nhìn thì thảm hại nhưng thực tế thì chưa chịu thiệt thòi gì, hắn vừa nói vừa đánh trả, tùy tiện vung một quyền đã đánh ngã một người, thêm một cước lại một người nữa nằm xuống, thân thủ cũng rất khá.  Chỉ tiếc là mấy người vừa ngã xuống lại lập tức đứng lên, càng quan trọng hơn là số người chưa ngã xuống còn rất nhiều, vừa nhìn qua cũng phải ba bốn chục người, hơn nữa trên tay còn cầm cả ống tuýp gậy gộc các kiểu, nếu cứ đánh tiếp như vậy thì tên gia hỏa này sợ  rằng sẽ phải chịu thiệt lớn.  - Sao lại là hắn chứ? – Diệp Tử Vận cũng xuống xe, nhìn rõ mặt tên nam nhân bị vây đánh kia xong, nàng có chút kinh ngạc. - Cô biết hắn? – Đường Kim ngạc nhiên nhìn Diệp Tử Vân. - Ngươi cũng rất nhanh sẽ biết hắn thôi. - Diệp Tử Vân nhẹ giọng nói. - Hắn là ai? – Đường Kim càng kì quái. Diệp Tử Vân đang nói thì bên kia tên nam nhân bị quần ẩu đã phát hiện ra hai người họ, hắn nhìn Đường Kim, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là một bộ dáng vô cùng hưng phấn, lãng không nhảy lên đạp liên tiếp vài cước, đem mấy tên đang vây lấy hắn đá bay ra ngoài, sau đó nhanh chóng tiếp đất, cầm quần chạy nhanh về phía Đường Kim.  - Hình như hắn đến tìm cô đấy! – Đường Kim dùng ánh mắt cổ quái nhìn Diệp Tử Vân, chỉ là còn chưa nói xong thì tên kia đã hướng Đường Kim reo lên: - Huynh đệ, giang hồ cấp cứu, nhanh cứu mạng a, nhiều người quá, ta đánh không lại! Tên này chạy khá nhanh, vèo cái đã chỉ còn cách Đường Kim khoảng 30 mét, mà lúc này Đường Kim cũng đã nhìn rõ bộ dạng của hắn. Tên gia hỏa này tuổi đời không lớn, cũng chỉ khoảng 24-25 mà thôi, người khá đẹp trai, có một bộ mặt như trai bao, càng chết người là lại có thêm đôi mắt đào hoa, giống như chuyên môn vì câu dẫn nữ nhân mà chuẩn bị vậy. Nhìn bộ dạng hắn lúc này thì tám phần là đi cặp kè với vợ người ta nên mới bị vây đánh. - Ta biết ngươi sao? – Đường Kim kinh ngạc nhìn hắn. Đường Kim vốn cho rằng tên này sẽ chạy đến cầu cứu Diệp Tử Vân, nhưng ngược lại hắn lại đến cầu cứu Đường Kim làm con hàng của chúng ta rất buồn bực.  - Ừ, cái này, bây giờ chưa quen biết nhưng lập tức sẽ quen biết rồi, Đường Kim, Đường đại thiếu gia, cùng là đồng nghiệp với nhau, mau giúp ta đánh lui đám người này trước đi, đây là thẻ chứng nhận của ta...  Tên mắt đào hoa này lấy ra một cái thẻ đưa cho Đường Kim sau đó vội vàng quay người đạp vào bụng một tên đại hán đang xông lên, miệng bắt đầu chửi:  - để mờ, các ngươi không giảng đạo nghĩa giang hồ sao? Không thấy ta đang nói chuyện với người khác, không thể đợi một chút sao? - Đợi cmm! – một tên lưu manh tóc vàng hét lớn một tiếng cầm tuýp sắt vụt về phía nam tử có cặp mắt đào hoa kia. Đường Kim nhận lấy cái thẻ kia, vừa nhìn thì thấy đây là thẻ chứng nhận đặc công của Ám Kiếm, mở ra xem thì cuối cùng cũng biết tên của tên gia hỏa này.  - Lưu Phong, Ngân Kiếm tam đẳng. Bây giờ thì Đường Kim đã hiểu câu nói của Diệp Tử Vân lúc nãy, tên này là người của Ám Kiếm, cho dù bây giờ chưa quen biết thì sau này nhất định cũng sẽ biết thôi. - Giống như Trang Minh Tinh và Phương Đại Dân, Lưu Phong cũng là một trong kinh thành từ công tử. - Diệp Tử Vân nhẹ nhàng nói, còn về Trang Minh Tinh với Phương Đại Dân thì lúc nãy ở trên xe nàng đã giới thiệu đơn giản về hai người đó cho Đường Kim, dù sao thì  Đường Kim cũng cướp nữ nhân của hai kẻ đó, ít nhất thì cũng phải biết chút thông tin cơ bản. - Kinh thành từ công tử đều có sở thích đặc thù với nữ nhân? – Đường Kim tùy ý hỏi một câu. - Gần như là thế. – Diệp Tử Vận gật đầu: - Trang Minh Tinh chỉ thích minh tinh, Phương Đại Dân thì thích thiên kim tiểu thư của thế gia, còn tên Lưu Phong này thì chỉ thích vợ người khác, ừm, phải là vợ chính thức, cái loại đã kết hôn rồi ấy.  - Tên cuối cùng thì sao? – Đường Kim có chút hiếu kì hỏi. - Tên cuối cùng thì càng biến thái hơn. - ánh mắt Diệp Tử Vân vụt qua một tia chán ghét, có thể thấy nàng vô cùng ghét tên gia hỏa kia. - Biến thái? – Đường Kim kinh ngạc: - Không phải là loại thích thiếu nữ vị thành niên đó chứ? - Còn biến thái hơn cả như vậy. - Diệp Tử Vân lắc đầu. - Còn có loại này biến thái hơn như vậy sao? – Đường Kim càng ngạc nhiên hơn: - Sẽ không phải là không thích người mà thích động vật giống cái chứ? - Ách! Không có biến thái như vậy. – Diệp Tử Vận ngạc nhiên nhìn Đường Kim, sức tưởng tượng của tên này cũng quá phong phú đi. Ngập ngừng một lát cuối cùng nàng cũng nói ra: - Tên đó thích trẻ con hơn nữa còn là nam! Đường Kim há to miệng, biến thái! Quá biến cmn thái! Hắn nghĩ rằng tên kia còn biến thái hơn là thích chó cái ấy, chó cái dù gì cũng là giống cái, tên đó lại thích giống đực, cái này thật là biến thái đến cực điểm rồi!  - Cái đó, bọn hắn là kinh thành tứ đại công tử hay kinh thành tứ đại biến thái vậy? – Đường Kim nhịn không được hỏi một câu. Thanh âm của Đường Kim hơi lớn làm tên Lưu Phong đang bận đánh nhau cũng hét lên một tiếng: - Này, Đường Kim, ta không phải là biến thái, ta chỉ là thích vợ người khác mà thôi, đừng có đem ta với ba tên biến thái kia gom lại một chỗ...ôi để mờ, đau quá! Đường đại thiếu gia, đừng quản ta có biến thái hay không nữa, trước tiên cứu ta đã...á!  - Lưu Phong đích thực là người tốt nhất trong tử công tử, hắn chưa bao giờ ép buộc ai mà toàn dùng bản lĩnh của mình câu dẫn nữ nhân. - Diệp Tử Vân nói nhỏ vào tại Đường Kim:  - Thực ra hắn có thể gia nhập Ám Kiếm cũng nói lên bản thân hắn cũng không đến mức quá tệ. - Theo như cô nói thì trình tán gái của hắn rất lợi hại sao? – Đường Kim nhìn tên Lưu Phong đã sắp không chống đỡ nổi kia, nghiêm túc hoi.