Đêm đầu tiên ở kinh thành, sau khi Đường Kim trải qua một trận buồn bực ngắn ngủi thì cuối cùng hắn cũng được đón nhận những phút giây vui vẻ sung sướng, yêu nữ Tiêu Đại Nhi giống như một liều thuốc phiện, tuy rằng làm hắn bực dọc một lúc nhưng cuối cùng thân thể nàng vẫn cho hắn hưởng thụ một sự thoải mái không gì sánh được.  Mãi đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, Băng Di mới đỏ mặt bước vào phòng ngủ, nhìn Tiêu Đại Nhi đang uốn éo trên người Đường Kim: - Đại Nhi tiểu thư, có người gọi điện tới! Tiêu Đại Nhi nhận lấy điện thoại, nàng vẫn đang uốn éo trên người Đường Kim, nhưng thanh âm lại vô cùng bình tĩnh: N HỒI - Nói đi! Vài phút sau Tiêu Đại Nhi mới đưa lại điện thoại cho Băng Di: - Ngươi đi ra trước đi. Băng Di gật gật đầu rồi lập tức rời đi. Lại thêm vài phút nữa, Tiêu Đại Nhi mới run rẩy nằm trên người Đường Kim thở gấp vài cái, nghỉ ngơi một lát nàng mới từ trên người Đường Kim trở mình nhảy xuống giường, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái váy tím đã chuẩn bị từ trước, đem thân thể yêu mộ của nàng bao bọc lại.  Đường Kim nửa nằm nửa ngồi trên giường, hắn yên lặng nhìn Tiêu Đại Nhi, cũng không ngăn nàng lại, thực ra thì hắn cũng chả còn sức lực mà ngăn cản nữa, lần nào gặp yêu nữ này, hắn đều dùng sạch thể lực lẫn tinh hoa...( DG: suýt thì tinh tấn thân vong...)  Tiêu Đại Nhi rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Đường Kim, còn Đường Kim thì ngồi khoanh chân trên giường bắt đầu vận công đã tọa, hắn cần phải bổ xung chút thể lực, bởi vì hắn mới từ trong điện thoại của Tiêu Đại Nhi nghe được một vài việc liên quan đến hắn.  Thời gian rất nhanh đã tới 9 giờ, chuông điện thoại của Đường Kim cuối cùng cũng vang lên, còn Đường Kim thì lập tức nhảy ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo rồi nghe điện thoại: - Ninh giáo quan, có việc gì không? - Đường Kim, Vĩ Hưng chết rồi. – Ninh Tâm Tĩnh ngữ điệu có chút bất an: - Ngươi nói thật với ta có phải là do ngươi giết không? - Không phải! – Đường Kim không chút do dự đáp. Vĩ Hưng chính là tên Vĩ giáo quan hôm qua gây sự với Đường Kim, hắn mới sáng sớm nay được người ta phát hiện chết trong một khách sạn, còn Đường Kim tất nhiên sẽ thành kẻ đáng nghi nhất, nhưng mà lúc nghe được tin này Đường Kim cũng không thấy bất ngờ, bởi vì một giờ trước đã có người đem tin này báo cho Tiêu Đại Nhi, từ đó có thể thấy tin tức tình báo của Tiêu Đại Nhi rất linh thông, đến cao tầng trong Ám Kiếm đều có người của nàng.  - Vậy ngươi có nhân chứng không? Tối qua người ở cùng ai, có thể để cô ấy đến làm chứng cho ngươi không? – Ninh Tâm Tĩnh biết rõ Đường Kim quá nửa là ở cùng mỹ nữ nào đó rồi, cho nên nàng mới hỏi như vậy. - Ninh giáo quan, không cần lo lắng, bây giờ ta sẽ lập tức về tổng bộ. Đường Kim không hề để chuyện này trong lòng, đừng nói hắn không giết người, cho dù hắn có giết tên gia hỏa kia thì hắn cũng chẳng để trong lòng. Ngắt điện thoại, Đường Kim bước ra ngoài. - Đại Nhi tiểu thư để ta đến Ám Kiếm tổng bộ cùng với ngươi. – mỹ nữ tối hôm qua đi tới, Tiêu Đại Nhi đem Băng Di đi, chỉ để lại mỹ nữ chưa biết tên này. Nhìn cô gái này, trong lòng Đường Kim bỗng nổi lên cảm giác quái dị, mỹ nữ này tối qua đã cởi sạch nằm trên giường chờ hắn, thậm trí bộ phận nào đó còn kẹp cả điện thoại, nhưng bây giờ nhìn nàng lại rất đoan trang thùy mị, loại tương phản đối lập này làm Đường Kim cạn cmn lời, hắn không thể không thừa nhận Tiêu Đại Nhi rất có nhãn quang tìm nữ nhân, bất luận là Băng Di hay mỹ nữ này đều là cực phẩm chân chính.  Băng Di bề ngoài rất thanh thuần, còn mỹ nữ trước mặt này bề ngoài rất đoan trang, Băng Di giống như một cô bé ngây thơ, một con gái rượu của một gia đình nhỏ, còn mỹ nữ trước mặt thì là một khuê nữ của danh gia vọng tộc, Đường Kim nghĩ rằng hai cô gái này nhất định do Tiêu Đại Nhi chọn lựa rất kĩ càng mới được.  Chỉ là bất luận là Băng Di hay người trước mặt, cho dù khuôn mặt, dáng người lẫn khí chất của họ đều rất xuất sắc nhưng mà Đường Kim không có nhiều hứng thú với họ, bởi vì hắn hiểu rõ, hai nữ nhân này hoàn toàn do Tiêu Đại Nhi khống chế, từ mức độ nào mà nói, hai nàng đã không còn là chính mình hay đã mất đi tâm hồn của mình.  Một mỹ nữ dù có đẹp như thế nào đi chăng nữa mà không có tâm hồn thì chỉ là cái xác xinh đẹp mà thôi, Đường Kim thích mỹ nữ chân chính chứ không phải một cái xác xinh đẹp.  Nhưng mà mỹ nữ cấp bậc như thế này đều có thể bị Tiêu Đại Nhi khống chế dễ dàng, vậy thì Tiêu Đại Nhi phải đáng sợ cỡ nào? Đương nhiên bây giờ Đường Kim không còn cố kị Tiêu Đại Nhi nhiều như trước nữa, bởi vì cho dù hắn gặp nàng thì hắn sẽ khó lòng khống chế nổi bản thân mình, nhưng nàng đồng dạng cũng như thế, Tiêu Đại Nhi ở trước mặt hắn cũng rất dễ dàng mất tự chủ. - Đi thôi. Đến bây giờ Đường Kim vẫn chưa biết tên của mỹ nữ đoan trang này, bởi vì hắn nghĩ điều này không cần thiết, nàng chẳng qua chỉ là Con rối của Tiêu Đại Nhi mà thôi, nếu ở thời cổ đại thì nàng nhiều nhất chỉ là một nha hoàn. Đường Kim và mỹ nữ đoan trang kia rất nhanh đã rời khỏi khách sạn, tình huống này có chút giống với tối hôm qua, nhưng khác ở chỗ lần này người lái xe không phải Băng Di mà là mỹ nữ nhìn rất đoan trang giống như thánh nữ này. Hôm qua là một con Porsche còn hôm  nay đã đổi thành một chiếc Audi.  Nửa tiếng sau, chiếu Audi dừng trước tòa nhà Lượng Kiểm Khoa Kỹ, Đường Kim vừa xuống xe đã thấy Ninh Tâm Tĩnh đang rất sốt ruột đi đi lại lại, hình như đang đợi hắn. - Đường Kim, người cuối cùng cũng tới, mau vào đi, chúng ta đang đợi người đó! Vừa thấy Đường Kim, Ninh Tâm Tĩnh vội vàng đi tới, sau khi thấy một mỹ nữ đoan trang cùng Đường Kim bước xuống xe, nàng nhất thời ngạc nhiên:  - Cô là...Diệp Tử Vận? - Chào Ninh tiểu thư, ta là Diệp Tử Vân. – mỹ nữ đoan trang kia nhìn Ninh Tâm Tĩnh cười cười: - Ta đến để làm chứng cho Đường Kim. - Làm chứng? Ninh Tâm Tĩnh lại để tập 2, sau đó dùng một ánh mắt khó tin nhìn Diệp Tử Vận: - Cái này, lẽ nào tối hôm qua hai người ở cùng nhau sao? - Đúng vậy, tối qua chúng ta ở cùng một chỗ. - Diệp Tử Vận gật đầu. - Đường Kim, đây là thật sao? – Ninh Tâm Tĩnh vẫn có chút không quá tin tưởng. - Tối qua bọn ta ở cùng trong một căn phòng. Đường Kim biết rằng đây tám phần là do Tiêu Đại Nhi an bài, lời của hắn cũng không phải là nói dối, Diệp Tử Vận tối qua đích thực cũng ở trong phòng số 1622 trong Anh Túc Đại Tửu Điếm. Ninh Tâm Tĩnh nhất thời không biết nói gì nữa, vốn nghĩ rằng Đường Kim có một nhân chứng thì tốt qua nhưng giờ nàng lại thấy nhân chứng như thế này thì thà không cần làm chứng còn tốt hơn. Ninh Tâm Tĩnh nhìn Diệp Tử Vận đầy thâm ý sau đó nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí: - Nếu đã như vậy thì chúng ta đi vào thôi! Ninh Tâm Tĩnh đi trước dẫn đường, Đường Kim và Diệp Tử Vận theo sát phía sau, ba người vừa bước qua cửa thì Diệp Tử Vận giống hệt Băng Di tối qua, nàng ôm lấy một cánh tay của Đường Kim, một bộ dạng rất thân mật. Mãi đến lúc này Đường Kim mới ý thức được rằng mỹ nữ Diệp Tử Vận này sợ rằng cũng giống như Băng Di, muốn đem phiền phức tới cho hắn. Nhưng mà Đường Kim cũng éo quan tâm vì hắn éo phải loại người sợ phiền phức. - Tử Vận? - vừa bước vào đại sảnh thì một thanh âm có chút ngạc nhiên từ phía xa truyền tới: - Cô sao lại tới đây? Đường Kim quay đầu lại nhìn thì thấy một nam tử tầm hơn ba mươi mà nam tử này cũng đang nhìn Đường Kim, ánh mắt hai người đụng vào nhau, Đường Kim cảm giác được rất rõ ràng địch ý cường liệt mà người kia dành cho mình, lúc này hắn mới hiểu ra, phiền phức của  Diệp Tử Vân sợ rằng đã bắt đầu tới rồi.