Lúc Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu từ Thiên Đạo Tiên Cảnh đi ra thì đã là cuối tuần, nhưng mà cuối tuần này lại phải đi học, tuy rằng đối với Đường Kim mà nói đi học chả có ý nghĩa mịa gì, nhưng Hàn Tuyết Nhu không giống như thế, cho nên nàng vẫn tới trường bình thường. Ra ngoài Đường Kim mới phát hiện có tin nhắn từ Vân Vũ Tuyết, Vân Vũ Tuyết có chút việc nên tạm thời không đến tìm hắn được. Đường Kim muốn gọi cho nàng nhưng số của nàng đã thuê bao... cuối cùng hắn chỉ còn cách gửi cho nàng một tin nhắn, hẹn nàng gặp nhau ở kinh thành, bởi vì mấy ngày nữa là hắn phải đi kinh thành rồi. Chỗ Hàn Tuyết Nhu thuận lợi bất ngờ là Đường Kim có thêm càng nhiều thời gian, bây giờ hắn chỉ cần giúp Tống đánh đề thăng thực lực nữa là xong, mà hắn tin rằng chỗ Tổng Oánh nhất định sẽ rất thuận lợi. Ngày 5 tháng 1, Tiểu hàn ( một trong 24 tiết khí), thành phố Ninh Sơn mấy ngày liền tuyết rơi của cùng cũng kết thúc, trời đã trong sáng trở lại, nhưng mà tuyết tan ra làm nhiệt độ càng giảm xuống, ngày hôm ấy thật xứng với cái tên Tiểu hàn Hơn 9 giờ sáng, Đường Kim xuất hiện tại biệt thự trên núi tìm Ninh Tâm Tĩnh: - Ninh giáo quan, có thể chuẩn bị đi kinh thành rồi. – Đường Kim trực tiếp vào thẳng vấn đề chính. - Mọi việc ở đây người đều an bài thỏa đáng rồi? – Ninh Tâm Tĩnh hỏi. - Hai ngày nữa sẽ an bài thỏa đáng. - Đường Kim gật đầu đáp - Vậy thì tốt, thứ hai tuần sau chúng ta xuất phát đi! – Ninh Tâm Tĩnh cũng muốn tới kinh thành sớm một chút. - ok! Không vấn đề. - Đường Kim gật đầu, hai ngày đối với hắn là quá đủ rồi. Ngày 7 tháng 1, sáng sớm, trời đầy sương mù. Một chiếc Audi Q7 không một tiếng động lặng lẽ rời khỏi Ninh Sơn xuyên qua làn sương mù trắng xóa, đi thẳng về hướng tỉnh thành. Người lái xe trên mặt có một vết sẹo rất rõ do dao để lại, chính là Ninh Tâm Tĩnh, chiếc Audi Q7 này chính là chiếc xe hôm đó Ninh Tâm Tĩnh lái đến, chỉ khác là hôm đó Ninh Tâm Tĩnh đến Ninh Sơn, nàng mặc một bộ rằn ri, cho người ta một cảm giác là một quân nhân thực thụ, còn bây giờ nàng ăn mặc giống như một người con gái bình thường, áo khoác, quần bò, bốt da, từ trên xuống dưới đều đen bóng. Ở hàng ghế phía sau, Đường Kim đang khẽ khép hờ mắt, còn Tổng Oánh thì như một chú mèo con ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn. Trời lạnh thấu xương nhưng Tống Oánh không sợ lạnh, nàng ăn mặc giống với trước đây, quần sooc bó, áo yếm ngắn, bên ngoài khoác một chiếc áo gió, mà cái áo gió kia chính là cái sơ mi trắng mỏng lúc trước Đường Kim sai tiểu Thất đi mua, nàng vẫn không đi giày, đội chân ngọc ngà để lộ ra. Không phải Tổng Oánh muốn thể hiện khác người mà là nàng đã quen như vậy rồi, Đường Kim cũng không muốn che dấu sự đặc biệt này của nàng, nữ nhân của hắn, tất nhiên phải đặc biệt hơn người rồi. Còn có mái tóc bạc của nàng, cho dù có ăn mặc thế nào thì đi tới đâu cũng khiến người ta chú ý. - Nàng trước đây đã ra khỏi Ninh Sơn lần nào chưa? – Nhìn bộ mặt baby của Tổng Oánh đang ngồi trên đùi mình, Đường Kim có chút hiểu kì hỏi. - Chưa từng, trước đây ta chỉ nhìn thế giới bên ngoài qua ti vi thôi. – Tống Oánh nhẹ nhàng đáp. - Đáng tiếc là bây giờ ngoài trời đầy sương mù, nếu không nàng có thể ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường rồi. - Đường Kim mở miệng nói, bây giờ bên ngoài sương mù giày đặc, cho dù là thị lực của hắn cũng không thể nhìn xuyên qua lớp sương mù này, đương nhiên, nếu như trong sương mù xuất hiện động tĩnh gì thì hắn chắc chắn sẽ phát hiện, nhiều khi nhìn mọi thứ không nhất thiết phải dùng mắt. - Phong cảnh không quan trọng. - Tống Oánh ngồi bật dậy, nép vào người Đường Kim, nhìn hắn cười ngọt ngào: - Quan trọng là được đi cùng chàng. Không có lời thề non hẹn biển, chỉ có một câu nói bình thường nhưng khiến mỗi người đều cảm nhận được tình ý mặn nồng của Tổng Oánh đối với Đường Kim. Cho dù là Ninh Tâm Tĩnh đang cầm lái phía trước cũng có thể cảm nhận sâu sắc thâm tình và sự quyến luyến của Tổng Oánh dành cho Đường Kim. Đối với việc này Ninh Tâm Tĩnh thật sự cảm thấy khó hiểu, trong ấn tượng của nàng thì thời gian Đường Kim và Tổng Oánh bên nhau rất ít, nhưng tình cảm của hai người sao lại sâu nặng đến như vậy? Vừa khó hiểu Ninh Tâm Tĩnh vừa cảm thấy cố kị Tổng Oánh, không phải vì Tống Oánh biểu thị địch ý với nàng mà chỉ là một cảm giác đơn thuần, nhìn Tống Oánh một mặt tươi cười nhưng lại cho Ninh Tâm Tĩnh thấy được một cảm giác rất nguy hiểm, mà thực lực hiện tại của Tổng Oánh nàng nhìn không thấu. Đường Kim tuy rằng cường đại nhưng lúc Ninh Tâm Tĩnh nhìn thấy Đường Kim, nàng không hề cảm thấy nguy hiểm, còn bây giờ nhìn thấy Tổng Oánh, Ninh Tâm Tĩnh thỉnh thoảng lại cảm thấy nguy hiểm, điều này thậm chí làm nàng nghi ngờ, Tống Oánh còn mạnh hơn cả Đường Kim. Nhưng sau đó nàng lập tức phủ định khả năng này, nàng nghĩ Tống Oánh không thể nào mạnh hơn Đường Kim, nhưng cô ấy nhất định nguy hiểm hơn Đường Kim. Dự đoán của Ninh Tâm Tĩnh cũng khá chuẩn, bây giờ thực lực của Tổng Oánh tất nhiên không bằng Đường Kim, nhưng đối với bất kì người nào trừ Đường Kim ra mà nói thì nàng hoàn toàn nguy hiểm hơn Đường Kim, nguyên nhân rất đơn giản, Đường Kim quan tâm đến rất nhiều người, còn Tống Oánh,nàng chỉ quan tâm tới mình Đường Kim mà thôi. Giống như bây giờ, tuy Tống Oánh cũng là một thành viên của Ám Kiếm, lần này nàng cũng đến tham dự Long Kiếm chi chiến, nhưng đối với nàng mà nói thì cho dù là Ám Kiếm hay Long Kiếm chi chiến đều không quan trọng, nàng đến tham dự chẳng qua là muốn đi cùng Đường Kim, chỉ thế mà thôi. Thực ra Đường Kim có thể thuấn di một phát tới tỉnh thành nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định đi xe cùng Ninh Tâm Tĩnh, tốn hơn bốn tiếng đồng hồ, mãi gần đến trưa thì xe mới tới sân bay quốc tế Minh Hồ, mọi người sẽ lên chuyến bay lúc 13h40" bay tới kinh thành, theo kế hoạch thì năm giờ đúng sẽ đến nơi. Đường Kim và mọi người xuất hiện ở đại sảnh sân bay đã dẫn đến sự chú ý của không ít người. Không thể không nói nhóm người Đường Kim quá bắt mắt, bất luận là Ninh Tâm Tĩnh trên mặt có vết sẹo dữ tợn hay là Tống Oánh tóc bạc chân trần, thân hình nóng bỏng đều rất bắt mắt, còn Đường Kim một thân phong y nhìn rất khệnh nhưng cũng có khí chất chút thoát tục, trong ba người thì Đường Kim vẫn tính là bình thường nhất, nhưng mà hắn một lúc lại xuất hiện cùng với hai mỹ nữ cho nên hắn cũng không bình thường nữa rồi! Ninh Tâm Tĩnh tất nhiên không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, nàng rất nhanh đã dẫn Đường Kim và Tổng Oánh đến cửa kiểm tra an toàn, sau khi đưa ra một tấm thẻ chứng nhận thì ba người trực tiếp qua luôn chốt kiểm tra và ra ngồi ở hàng ghế chờ. - Đường Kim, Tống Oánh, các người muốn ăn uống chút gì không? Ta đi mua. – Ninh Tâm Tĩnh hỏi. Đường Kim còn chưa kịp trả lời thì phía xa đột nhiên truyền tới một thanh âm: - Ninh tiểu thư, các cô cũng đi kinh thành sao? Đường Kim quay đầu lại chỉ thấy một tên đàn ông cao gầy, tên này da trắng như đàn bà, cho người ta một cảm giác ấm nhu, phía sau hắn là hai nam một nữ, cả ba đều rất trẻ nhưng ánh mắt của họ nhìn về phía này lại không hề có ý tốt gì cả, dường như có vẻ rất khinh thường ba người Đường Kim.