Hàn Tuyết Nhu nhanh chóng thất vọng, hiệp hai bắt đầu, Ninh Sơn Nhị Trung cũng đã thay người, nhưng lại không thay nàng và Đường Kim. Sau đó, Ninh Sơn Nhị Trung lại thảm bại, tỷ số là 35 - 15. Lúc nghỉ ngơi giữa trận, rốt cuộc Hàn Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa, muốn đi chất vấn huấn luyện viên, nhưng Đường Kim lại kéo nàng lại. - Cưng à, bọn họ thua càng nhiều, vậy lát nữa em thắng lại càng oai. Cho nên, đừng có quản bọn họ làm cái gì, chờ bọn họ thua tiếp đi. Đường Kim cười hì hì nói. Hàn Tuyết Nhu nghĩ lại, hình như thế cũng đúng, cho nên nàng tiếp tục bàng quan. - Bạn thân, sao hai người không vào sân? Bọn họ bình thản, nhưng bên cạnh đã có kẻ gấp gáp, người này chính là Trương Tiểu Bàn. Hôm nay Trương Tiểu Bàn cũng không phải khán giả, hắn và Vương Cầm đang làm hậu cần. - Lười vào. Đường Kim hời hợt nói, sau đó nhìn Vương Cầm cách đó không xa: - Trương Tiểu Bàn, cậu cưa được bạn gái này chưa? - Ách, vẫn chưa. Trương Tiểu Bàn có vẻ hơi xấu hổ. - Bạn gái còn chưa lừa được lên giường, cậu còn cần cố gắng nha. Đi đi, cố gắng thêm đi. Đường Kim phất tay một cái. Trương Tiểu Bàn thật sự chạy đi, Hàn Tuyết Nhu ném cho Đường Kim một cái nhìn xem thường kiều mỵ: - Sắc lang! - Mỹ nữ, là Nhị Trung sao? Lúc này, một nam sinh cao lớn đi tới, người này mặc đồ Nhất Trung, số 23, vừa rồi vẫn thi đấu, hẳn là đội viên chủ lực của Nhất Trung. - Chú bị ngu à? Đường Kim hơi mất hứng, rõ ràng thằng này có ý đồ với gấu của hắn. Số 23 nhất thời căm tức nhìn Đường Kim: - Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? - Đúng là quá ngu, tất nhiên là nói bằng miệng rồi. Đường Kim bĩu môi: - Chẳng nhẽ chú nói chuyện bằng mông? - Móa, mày đang gây sự phải không? Số 23 căm tức dị thường, hắn vừa gào lên như vậy, không ít người đã nhìn về bên này. Mà những nam sinh khác của đội Nhất Trung cũng vây lại đây. - Tránh ra, tránh ra hết cho tôi, làm cái gì vậy? Hiện giờ ai dám đánh nhau, lát nữa đừng mong ra sân nữa, tôi phạt thẻ đỏ tất cả bây giờ! Thanh âm không vui truyền đến, đúng là trọng tài của trận này, là một ông già chừng năm mươi tuổi. Trọng tài vừa nói ra, mấy đội viên bên Nhất Trung đành tản đi. Nhưng số 23 cũng chưa có rời đi, hắn nhìn Hàn Tuyết Nhu một cái, giọng nói tràn đầy khiêu khích: - Mỹ nữ, ở chung với loại dự bị không được ra sân thế này không có tương lai đâu. Đá nó nahnh một chút, theo anh đi! - Chú còn kém cả một sợi tóc của bạn trai chị. Hàn Tuyết Nhu lại rất che chở Đường Kim, lập tức phản bác: - Bạn trai chị không có ra sân là vì anh ý khinh thường bắt nạt các chú mà thôi. - Mạnh miệng thì ai chả làm được, có bản lãnh thì ra sân gặp lại! Số 23 thật sự căm tức, bị mỹ nữ xem thường, đàn ông rất là mất mặt. Hàn Tuyết Nhu vốn còn định nói gì, Đường Kim lại chen miệng: - Cưng à, đừng gây chuyện với thằng ngu, bọn chúng sẽ kéo chỉ số thông minh của em xuống thấp, sau đó dùng sự nguy hiểm của mình đánh bại em đó. - Phì! Hàn Tuyết Nhu vốn hơi tức giận, nghe hắn nói vậy không nhịn được mà gật đầu, sau đó gật đầu như chuyện lạ: - Em biết rồi, không gây lộn với mấy thằng ngu. Số 23 căm tức nhìn Đường Kim, đáng tiếc hai người kia không để ý tới hắn. Không tới một lúc, số 23 chỉ đành hậm hực trở về bên kia. - Trương Vũ, không dưng đi chọc tụi nó làm gì? Thằng đó cũng không dễ chọc. Nam sinh số 10 nói. - Lưu Phong, cậu biết chúng nó? Số 23, cũng là Trương Vũ có chút buồn bực. - Vừa nhớ ra, con hàng kia là Đường Kim, tuần trước một mình nó đánh bại cả đội bóng đá trường chúng ta, một thằng quái thai. Lưu Phong nhỏ giọng: - Con nhỏ kia là bạn gái nó, tên là Hàn Tuyết Nhu. Rất giàu, đang đi một con Ferrari đó! - Móa, không phải biết đá bóng sao? Nếu nó dám vào sân, ông đây dạy cho nó biết chơi bóng rổ là như thế nào! Trương Vũ thật sự căm tức, hắn cũng không coi trọng trận bóng đá, cho nên không có nhận ra Đường Kim. - Trương Vũ, cậu không đi xem bóng đá, con hàng kia không chỉ đá bóng đơn giản như vậy... Lưu Phong còn định nói cái gì, nhưng tiếng còi bắt đầu hiệp tiếp theo đã vang lên. Mà Trương Vũ cũng không để ý nữa: - Được rồi, đấu tiếp thôi! Hiệp ba bắt đầu, Trương Vũ đại phát thần uy, ghi ba điểm liên tục. Điểm số dần tách biệt, mà mỗi lần ghi điểm, hắn lại liếc mắt nhìn Hàn Tuyết Nhu và Đường Kim để thị uy. Nhưng làm hắn càng thêm buồn bực là, từ đầu đến cuối, hai người kia chẳng liếc hắn một cái. Hai người họ ngồi bên sân, thân thân mật mật quá ân ái đi! - Đường Kim. Hiệp ba nhanh chóng kết thúc, Tào Thác cười khổ chạy tới: - Hiện giờ cũng thua đậm thế rồi, các cậu còn muốn ra sân không? Hàn Tuyết Nhu quay đầu nhìn lại, sau đó duyên dáng hô to: - Hả? Đã thua bốn mươi điểm rồi? Aiz, bọn họ chơi bóng kiều gì vậy? - Thế này cũng hơi thái quá rồi! Đường Kim cũng nhìn lại điểm số, phát hiện đã là 20 - 60, cách cũng quá xa nha! Tào Thác cũng hơi xấu hổ: - Đường Kim, cũng chỉ còn mười phút, lúc này các cậu ra sân, chỉ sợ cũng không thể thay đổi thế cục. Nếu không, các cậu cũng đừng ra sân nữa, dù gì cũng thua rồi. - Cưng à, cơ hội vang danh thiên hạ đến rồi, em muốn thi đấu không? Đường Kim lại cười hì hì với Hàn Tuyết Nhu. Hàn Tuyết Nhu hơi bận tâm: - Có được không? Thật ra em cũng không giỏi bóng rổ lắm, mặc dù mạnh hơn mấy cô nàng kia một chút, nhưng thắng bốn mươi điểm trong hiệp cuối cùng thì đúng là không khả thi nha! - Tin tưởng bạn trai em đi, tất cả đều có thể. Đường Kim cười hì hì: - Chúng ta ra sân, nhất định sẽ thắng. - Vậy được rồi. Hàn Tuyết Nhu vẫn quyết định tin tưởng Đường Kim. Mà lúc này, hiệp ba đã kết thúc, điểm số vẫn là 20 - 60, Ninh Sơn Nhất Trung đã mở lối ra, tỷ số như vậy, thật sự không cần xem nữa. Với tài nghệ của Ninh Sơn Nhị Trung, dù bên Nhất Trung có không ném rổ thì cũng thắng chắc. - Hiệp cuối cùng, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu vào sân. Tào Thác cũng đã nói rõ với những người khác. Đội viên bóng rổ vốn đã mất hết lòng tin, cũng chẳng phản đối gì. Đường Kim đứng lên, nhìn Hàn Tuyết Nhu, cười rạng rỡ một tiếng: - Cưng à, chúng ta khởi động chút cho nóng người nha! - Sắp thi đầu rồi, còn khởi động... ưm! Hàn Tuyết Nhu còn chưa dứt lời, miệng đã bị chặn lại. Mà nàng nhất thời hiểu ra, đây chính là cái gọi là khởi động cho nóng người! Một phút sau, tiếng còi vang lên, rốt cuộc hai người cũng tách ra, chạy vào trong sân. - Đường Kim cố gắng lên, hạ gục Nhất Trung! Có người rống giận một câu, bùng nổ cả sân bóng rổ.