Mặc dù Hàn Tuyết Nhu không biết Đường Kim làm cách nào, nhưng nàng chắc chắn là do hắn làm. Một người đột nhiên tiêu chảy thì có thể là trùng hợp, nhưng hai người đều tiêu chảy, chỉ có thể là do hắn động tay động chân. Đường Kim cũng không phủ nhận, chẳng qua chỉ cười hì hì: - Cưng à, lần sau lúc có em ở đó, anh nhất định sẽ làm thật nghệ thuật, thật xinh đẹp nha. Hàn Tuyết Nhu xoa bụng, hình như vẫn còn buồn nôn. - Cưng à, em vẫn buồn ói sao? Đường Kim cười hì hì: - Anh có cách để em không ói. - Anh có cách gì? Hàn Tuyết Nhu cảm thấy lần nào Đường Kim cũng có cách xử lý cổ quái nào đó. - Chính là cách này nè. Đường Kim đưa tay ôm nàng lại gần, sau đó hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Hàn Tuyết Nhu thầm nói, biết ngay không có chủ ý gì tốt mà. Sau đó, nàng theo bản năng hôn trả lại, mà bất tri bất giác, cái cảm giác khó chịu trong bụng kia cũng tiêu tan. Hai người hôn đến bất diệc nhạc hồ, sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm: - Nè, tôi nói hai người, có cần chạy đến Nhất Trung của bọn tôi để ân ái không? Rốt cuộc cũng tách ra, xoay người đã thấy Phương Mẫn, lần này chỉ có một mình nàng, không thấy Ngả Liên đâu. - Cậu khỏi phải ghen tỵ, tìm Ngả Liên nhà cậu đi. Hàn Tuyết Nhu cũng chẳng mắc cỡ, đi chung với Đường Kim nửa tháng rồi, ôm ấp hôn một cái là chuyện thường tình, nàng cũng chỉ coi đó là bình thường như cân đường hộp sữa thôi. - Anh ấy hôm nay phải đi làm, không tới được. Phương Mẫn giải thích một câu, sau đó kỳ quái nhìn hai người: - Các cậu tới chơi bóng? Sao quần áo cũng không thay? - Bọn tôi định cứ vậy ra sân. Đường Kim cười hì hì nói: - Như vậy mới khác người chứ. - Phương Mẫn, tôi đang định tìm một chỗ thay đồ, tới ký túc xá của cậu đi. Hàn Tuyết Nhu lại nói, sau đó lấy ra hai cái túi từ trong xe, đưa một cái cho Đường Kim: - Quần áo của anh đây, anh thay luôn trong xe đi nhá. - Anh cũng không biết mình có quần áo nha. Đường Kim hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, nhanh chóng thay đồ có logo Ninh Sơn Nhị Trung. Mà Hàn Tuyết Nhu lại vào ký túc xá của Phương Mẫn, thay quần áo xong sẽ hội hợp với Đường Kim. Vốn Hàn Tuyết Nhu và Đường Kim đi sớm, nhưng trên đường lằng nhằng, lại thêm thay quần áo, chờ đến khi ra sân thì đã đến tám rưỡi, chỉ còn nửa tiếng nữa là thi đấu. Mà những đội viên khác thì đã đến, giờ phút này đang tập luyện trên sân. Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu đến, dường như không có được đội bóng rổ hoan nghênh. Trên thực tế, những người khác trong đội từ đầu đã không chào hỏi gì bọn họ. Cũng là hội chủ tịch học sinh Tào Thác đi tới, chào hỏi hai người rồi áy náy nói: - Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu, có một chuyện cần nói với hai người, hi vọng hai người thông cảm. Vì lúc trước huấn luyện, hai người đều không tham gia, cho nên các cậu chỉ có thể làm đội viên dự bị. Tôi cũng không thể đảm bảo các cậu sẽ được ra sân. - Tôi thì không sao, dù sao tôi cũng không muốn vào sân. Đường Kim lười biếng nói: - Chẳng qua, nếu cô ấy ra sân thì nhất định tôi cũng sẽ ra theo. - Cùng ra làm gì? Hàn Tuyết Nhu có chút kỳ quái. - Một mình em thi đấu, bọn họ sẽ chiếm tiện nghi của em. Đường Kim nghiêm trang nói. Hàn Tuyết Nhu có chút dở khóc dở cười: - Sao lại thế? Quy tắc bóng rổ hỗn hợp nam nữ, nam sinh không thể tiếp xúc thân thể với nữ sinh. - Có thể ôm em một cái, phạm quy cũng đáng. Đường Kim nghiêm trang nói. Lúc này Tào Thác lại góp lời: - Hàn Tuyết Nhu, thật ra Đường Kim cũng không phải vô lý, thi đấu thế này cũng không chính quy, quá khứ cũng đã từng có chuyện nam sinh ôm nữ sinh rồi. - Hả? Thật thế à? Hàn Tuyết Nhu kinh ngạc há miệng: - Được rồi, vậy em cũng muốn ra sân với Đường Kim. - Được, tôi có thể bảo bọn họ đáp ứng yêu cầu này. Dù sao Tào Thác cũng là chủ tịch hội học sinh, chút quyền lực này vẫn phải có. Tào Thác nhanh chóng rời đi, Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu: - Cưng à, anh xem hôm nay em không thể làm náo động được rồi. - Hừ, chờ bọn họ sắp thua, tất nhiên sẽ tới cầu xin chúng ta ra sân. Hàn Tuyết Nhu ra vẻ chẳng hề để ý: - Em đã sớm nghe nói, đội bóng rổ trường ta đánh không lại Nhất Trung. Vừa dứt lời, Hàn Tuyết Nhu đã duyên dáng hô to: - Ai nha, hỏng bét rồi! - Sao thế? Đường Kim có chút kỳ quái hỏi. - Em cũng từng hỏi Phương Mẫn, Cố Quân cũng là một thành viên chủ lực a. Hiện tại chắc chắn hắn không thi đấu được, thực lực của Nhất Trung sẽ giảm xuống. Vậy thì chúng ta chưa chắc đã được ra sân, trường chúng ta vẫn có cơ thắng mà! Hàn Tuyết Nhu nhỏ giọng nói. - Thật ra không ra sân cũng tốt a, anh cảm thấy trận đấu này thật vô nghĩa. Đường Kim thật thiếu hứng thú với trận đấu này. - Nhưng thế này thì em làm sao bằng Tần Thủy Dao được. Hàn Tuyết Nhu mất hứng: - Anh không biết, ngày hôm qua Tần Thủy Dao chiến thắng, số người ủng hộ tăng lên không ít đâu. Nói đến đây, Hàn Tuyết Nhu lại bĩu môi trợn mắt nhìn Đường Kim: - Đều tại anh! - Cưng à, đừng có lo, anh coi rồi, phát hiện chúng ta không vào sân, Ninh Sơn Nhị Trung sẽ thua chắc. Đường Kim quan sát một hồi, sau đó đưa ra kết luận. - Thật á? Hàn Tuyết Nhu có chút hoài nghi. - Nếu không thì chúng ta lại đánh cuộc? Đường Kim cười hì hì. - Không cá cược gì sất. Hàn Tuyết Nhu không chút do dự cự tuyệt. Tên này rõ ràng không có ý tốt, nàng còn lâu mới mắc mưu. Đường Kim có chút tiếc hận, hắn vốn muốn lấy tiền thắng cược mà sau quốc khánh mới nhận được trước mà. Rất nhanh đã đến chín giờ, trận đấu chính thức bắt đầu. Trận đấu bóng rổ nam nữ hỗn hợp thật ra cũng không có quy tắc cố định, trừ quy tắc bóng rổ bình thường ra thì còn một số quy tắc do hai bên tự thỏa hiệp. Ví như cuộc khiêu chiến trung học này, mỗi bên có hai nam ba nữ, mà nam sinh không thể phòng thủ nữ sinh, nữ sinh có thể phòng thủ nam sinh, nam sinh không thể tiến vào khu vực ba điểm, nữ sinh thoải mái, nam sinh chỉ được ghi ba điểm, nữ sinh thì không cần. Cho nên, trận đấu này vẫn là do nữ sinh quyết định thắng bại. Hiệp thứ nhất đã chứng minh điểm này, ba nữ sinh của Nhất Trung dáng người cao lớn, bên Nhị Trung lại có vẻ hơi mảnh mai. Mà nam sinh hai bên lại luôn không bước vào vòng ba điểm, cuối cùng đều do nữ sinh ghi điểm. Hiệp một kết thúc, Ninh Sơn Nhất Trung dẫn 15 - 5. Đáng thương Nhị Trung chỉ vào được hai lần, nam sinh nữ sinh mỗi bên ghi một quả. Mà Hàn Tuyết Nhu cũng có chút hưng phấn, đến lúc nàng thể hiện rồi sao?