Editor: Cheese Beta: Chin ✿ Trần Gia Hoành xoay đi vô cùng dứt khoát, để lại bàn tay đang vươn ra trong không trung của Hoắc Đình Sâm ở đó một mình. Anh tưởng rằng dù giữa anh và Trần Gia Hoành không có giao hảo gì, nhưng chắc là ông vẫn sẽ nể mặt anh một chút, ai dè Trần Gia Hoành đến cả chút kiêng nể giả tạo cũng chẳng buồn làm. Cuối cùng vẫn là Trần Thiệu Hoàn đi lên bắt tay Hoắc Đình Sâm: “Hoắc tiên sinh.” “Đội trưởng Trần.” Hoắc Đình Sâm bắt tay với Trần Thiệu Hoàn, mỉm cười một chút nhưng mắt vẫn nhìn Cố Chi và Trần Gia Hoành. Cố Chi bị Trần Gia Hoành kéo qua, cũng lén quay đầu lại nhìn anh. Cố Chi cảm thấy hôm nay chắc không học hành gì được rồi, liền hướng về phía Hoắc Đình Sâm, xua xua tay ý bảo anh về đi. Hoắc Đình Sâm thì lại do dự mãi chẳng đi, Cố Chi liền trừng mắt nhìn anh một cái, nửa uy hiếp nửa đe doạ. Vì thế, Hoắc Đình Sâm đành cười cười, gật đầu với Trần Thiệu Hoàn một cái, sau đó rời đi. Trần Gia Hoành kéo tay Cố Chi đi xem nhà hết một vòng ngoài vườn, sau đó quay lại vào trong nhà. “Nhìn cũng được nhỉ.” Ông xem xong, hài lòng mà nói, “Chỗ này cũng tốt, con ở đây ba cũng yên tâm.” Cố Chi: “Vâng.” Trần Thiệu Hoàn ngồi trên sô pha, thấy hai người kia quay lại liền đứng lên: “Cha.” Trần Gia Hoành nhìn một phòng: “Người đâu?” Trần Thiệu Hoàn: “Hoắc Đình Sâm có việc đi trước, nói là ngày khác sẽ đến chào hỏi cha.” “Chào hỏi ta?” Trần Gia Hoành cười lớn, “Ta vốn là thổ phỉ mà giàu lên, có gì tốt đẹp đâu mà chào với chả hỏi?” Ông quay lại hỏi Cố Chi: “Không phải con nói là đã chia tay tên họ Hoắc rồi sao, thế này là thế nào? Sao tự nhiên hắn lại đến đây làm gia sư cho con?” Cố Chi bị hỏi đến chuyện này, nhìn qua Trần Thiệu Hoàn cầu cứu. Lúc y gặp Cố Chi và Hoắc Đình Sâm, không biết y cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ là thế nào nữa. Trần Thiệu Hoàn nhìn thấy ánh mắt của Cố Chi, khẽ cười, không có vẻ gì là sẽ vào đỡ lời cho Cố Chi. Sau đó, Cố Chi mới nói: “Thì con thấy anh ấy dạy cũng được.” Trần Gia Hoành lại không cho là thế: “Chẳng lẽ cả cái Thượng Hải này không còn ai khác có thể dạy học cho con sao?” Cố Chi cảm thấy việc Trần Gia Hoành không có ấn tượng tốt với Hoắc Đình Sâm cũng là chuyện bình thường. Dù sao ông cũng xuất thân là phường trộm cắp, so với một thiếu gia con nhà giàu từ nhỏ đã ngậm muỗng vàng thì hai người này chơi được với nhau mới hay. Nhưng mà hình như chuyện này không chỉ đơn giản như thế, Trần Gia Hoành xem chừng vô cùng không thích Hoắc Đình Sâm luôn. Nếu bảo là do hôm qua Hoắc Đình Sâm dẫn người tới Trần gia thị uy thì cũng không đúng. Chẳng phải là vì Hoắc Đình Sâm sợ cô bị bắt cóc nên mới làm thế sao? Cố Chi vẫn cứ cảm động mãi hành động ngày hôm qua của Hoắc Đình Sâm, cô đột nhiên nhận ra rằng, nếu như có một ngày cô bị người ta bắt nạt, chắc chắn Hoắc Đình Sâm sẽ đến cứu cô.. Anh dù biết Trần gia lợi hại cỡ nào vẫn cứ dấn thân đòi người cho bằng được. Cố Chi nghĩ đến đây, khẽ cười. Trần Gia Hoành: “Ba hỏi con đó.” Cố Chi lúc này mới tỉnh lại: “Dạ? Sao cơ?” Trần Gia Hoành: “Hai đứa bắt đầu khi nào? Là hắn ép con đúng không? Có mắng nhiếc con bao giờ  chưa? Có động thủ đánh con chưa?” Ông chỉ biết Cố Chi cam chịu làm tình nhân ở bên cạnh Hoắc Đình Sâm suốt ba năm trời, nhưng những việc nhỏ bên trong thì không thể điều tra ra mà chỉ có thể hỏi thẳng thôi. Trần Gia Hoành đợi Cố Chi trả lời. Bộ dạng ông như thể, chỉ cần Cố Chi gật đầu một cái, nói Hoắc Đình Sâm đã tức ép cô, chiếm đoạt cô, hoặc chỉ cần nói là khẽ đánh lên một đầu ngón tay của cô thôi, ông nhất định sẽ lấy dao kiếm ra, đi tìm Hoắc Đình Sâm tinh sổ liền. Cố Chi cảm thấy chắc là Trần Gia Hoành hiểu lầm chuyện gì rồi, liếc mắt một cái nhìn Trần Gia Hoành vẫn tỉnh bơ, xấu hổ nói: “Ba hiểu lầm rồi, không có đâu.” Nhớ lại thì có hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn chọn nói thật: “Ban đầu con theo anh ấy là vì tiền, là con chủ động ôm tay đòi anh ấy thu nhận con, lúc đó anh ấy không đánh chết con là may rồi, mà còn thu nhận con, sau đó, ừm, thì là như thế đó.” Cố Chi không dám nói với ông rằng việc Cố Chi muốn ở bên cạnh Hoắc Đình Sâm là vì lúc đó cô đang cần tiền chữa bệnh cho Cố Dương. Cô cũng không biết Trần Gia Hoành đối với Cố Dương như thế nào, cũng không biết Cố Dương sau khi nghe tin cô đã tìm ra cha sẽ phản ứng ra sao. Cố Dương dù sao cũng đâu phải là con của Trần Gia Hoành, nếu cô nói với ông rằng ngày đó cô vì Cố Dương mới làm thế, Trần Gia Hoành dù có rộng lượng đến đâu cũng sợ không đối tốt với Cố Dương thôi. Cố Chi nói tiếp: “Hoắc Đình Sâm vẫn đối xử với con rất tốt, hết tặng quà lại đưa tiền, chưa từng đánh mắng con bao giờ.” Nhưng cô thì lại khác, đã từng đưa chân đá vào đường con cháu của anh, lúc anh đang đau đớn không có năng lực chống đỡ thì lại bị cô mắng té tát. Cô cho rằng Hoắc Đình Sâm sẽ trả thù cô, ai dè sau đó cùng lắm cũng chỉ là lăn lộn trên giường rồi thôi. Trần Gia Hoành ngó chừng không tin: “Thật không?” Cố Chi nặng nề gật đầu: “Thật mà, lừa ba làm gì.” Trần Gia Hoành đương nhiên không tin nổi. Đến cả chuyện chủ động chạy tới ôm tay ôm chân người ta thế này, đúng là  chỉ có con gái của ông mới làm ra được. Mới có mười sáu tuổi, mặc dù chính phủ lại quy định ít nhất mười sáu tuổi mới được kết hôn, bên sông Tần Hoài thiếu gì mấy đứa nhỏ mười ba, mười bốn tuổi đã ra phục vụ khách. Chẳng qua vì Cố Chi là con gái của mình, ông mới cảm thấy như thế vẫn còn quá nhỏ. “Thôi được rồi.” Trần Gia Hoành cũng không có ghét Hoắc Đình Sâm đến mức đó, theo thói quen mà lấy xì gà ra, mới ngậm trong miệng, lại nhớ tới Cố Chi không thích, nên cũng chỉ ngậm đó chứ không châm lửa. “Sau này bớt bớt gặp nhau lại đi.” Ông vừa ngậm xì gà vừa nói, “Để ba chọn ngày, chừng ngày mười tháng sau, đến lúc đó tổ chức một buổi tiệc ở nhà hàng Hoà Bình, phát thiệp mời toàn bộ đám phóng viên ở Thượng Hải đến, chính thức tuyên bố cho mọi người con là con gái của ba.” “Chuyện này cứ giao cho Thiệu Hoàn làm đi.” Trần Gia Hoành bảo Trần Thiệu Hoàn. Trần Thiệu Hoàn cung kính gật đầu: “Cha cứ yên tâm.” Cố Chi đối với buổi tiệc kia cũng chẳng có ý kiến gì, nhưng mà nghe Trần Gia Hoành bảo cô đừng gặp Hoắc Đình Sâm nữa thì cô khẽ nhíu mày. “Ba,” cô nói, “Hoắc Đình Sâm dạy con rất tốt.” Trần Gia Hoành nghe xong cũng chỉ “ừ” một tiếng. Cố Chi nói chị Lý pha trà mang lên. Cố Chi rót một ly cho Trần Gia Hoành, rồi cũng đưa một ly cho Trần Thiệu Hoàn. “Cảm ơn em gái.” Trần Thiệu Hoàn nhận trà, nói cảm ơn. Trần Gia Hoành dùng nắp ly phẩy phẩy nước trà, vừa uống trà vừa nhìn hai người con của mình. *** Trần Gia Hoành nhận con gái, tâm tình vui vẻ, buổi sáng ngồi ở biệt thự của Cố Chi, buổi chiều lại ghé thăm các công ty của cô, từ Thắng Lợi cho đến Dệt Dương. Cổ Dụ Phàm sau khi biết Cố Chi có một người cha lợi hại thế này, xém chút nữa đã quỳ xuống luôn rồi. Hồi trước có Hoắc Đình Sâm chống lưng, nay còn có Trần Gia Hoành, ông ta rốt cuộc là đã gặp phải người kiểu gì vầy nè? Hồi trước ông chỉ tưởng là ông ký với một ca sĩ bình thường thôi. Trần Gia Hoành vừa nhìn một lượt sản nghiệp vừa khen con gái mình có tiền đồ, mãi đến sau khi dùng cơm tối xong mới chịu đi cùng Trần Thiệu Hoàn về lại Trần gia. Trần Thiệu Hoàn bảo tạm thời có chút việc cần xử lý nên ra ngoài một lúc, vừa về đến nhà đã có sĩ quan nói rằng Đại tư lệnh muốn gọi y lên thư phòng. Trần Thiệu Hoàn đi lên, gõ cửa. “Vào đi”. Bên trong nói vọng ra. Trần Thiệu Hoàn mở cửa đi vào. Trần Gia Hoành lúc này đang dùng kính lúp nhìn bản đồ, vừa xem vừa đánh dấu gì đó, nhìn thấy Trần Thiệu Hoàn tiến vào liền buông kính lúp ra. “Cha.” Trần Thiệu Hoàn chào Trần Gia Hoành một tiếng. Trần Gia Hoành chỉ “ừ” một tiếng, chỉ vào ghế đối diện, “Ngồi đi.” “Vâng.” Trần Thiệu Hoàn đoan chính ngồi xuống. Trần Gia Hoành nhìn đứa con nuôi suốt mười mấy năm của mình, cười cười, không quanh co mà nói thẳng: “Con cảm thấy em gái của con lớn lên có xinh đẹp không?” Trần Thiệu Hoàn đương nhiên biết em gái ở đây chính là Cố Chi, đáp: “Xinh đẹp ạ.” “Ừ.” Trần Gia Hoành vừa lòng gật gật đầu, lại từ tốn hỏi, “Vậy con cảm thấy nó có xứng với con không?” Trần Thiệu Hoàn nghe xong liền mở to mắt nhìn về phía Trần Gia Hoành. Trần Gia Hoành: “Con bé nó qua lại với tên họ Hoắc mấy năm nay, nhưng thôi chúng ta là người làm đại sự, không cần quá để ý tiểu tiết. Nếu con đã thấy ổn, em gái của con lớn lên xinh đẹp như thế, lại còn biết kiếm tiền, đàn ông trên đời này muốn cưới còn không có.” “Cả hai đứa, một đứa là đứa con gái ta vất vả lắm mới tìm về được, một đứa là đứa con ta nuôi dưỡng suốt mười mấy năm trời, cho nên ta muốn sẵn đây làm chủ, đem nó gả cho con.” Ông nói như thể chuyện đã rồi, chẳng chừa đường cho người khác từ chối cái gì. “Trong buổi tiệc vào tháng sau, ta sẽ tuyên bố Cố Chi là con gái của ta, đồn thời sẽ thông báo tin tức đính hôn của hai đứa. Tuy con không phải là con trai ruột của ta, nhưng thân phận vẫn là con nuôi trở thành con rể, quan hệ đã thân càng thêm thân.” Trần Gia Hoành nói như thế, cảm thấy mọi chuyện hoàn mỹ không còn gì để sửa. Con gái ruột gả cho con trai nuôi, hai người xét về tuổi tác hay vẻ ngoài đều vô cùng xứng đôi. Mà quan trọng nhất là với tính cách của Trần Thiệu Hoàn thì gả Cố Chi cho y là một quyết định đúng đắn. Trần Thiệu Hoàn nghe cha nuôi nói thế, trong mắt thoáng ngạc nhiên. Y siết chặt tay, như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nới lỏng tay, thở hắt một hơi: “Vâng ạ.” “Khá lắm!” Trần Gia Hoành cười sảng hai tiếng, “Trong khoảng thời gian này nhớ quan tâm em gái con nhiều một chút, con bé chắc chắn sẽ thích con.” Trần Thiệu Hoàn gật đầu: “Vâng.” Y cũng không định hỏi Trần Gia Hoành rằng có định hỏi ý Cố Chi trước không. Y biết rằng, dù Cố Chi là con gái thân yêu mà ông vất vả mới tìm lại được, yêu thương chiều chuộng hết đường, nhưng ông cũng đã tung hoành cả nửa đời người, súng đạn cũng đã kinh qua, có một số việc ông đã quyết thì chẳng ai có thể thay đổi được. Ví dụ như chuyện nhân sinh đại sự của con mình. Trần Thiệu Hoàn đột nhiên nhớ tới hồi còn nhỏ, lúc đó vùng Tây Bắc bị nạn đói hoành hành, xác người như ngả rạ, phải ăn vỏ cây mà sống, thậm chí còn có người ăn thịt người nữa. Ba mẹ của y ngày đó vì nạn đói mà qua đời, y thì gầy còn da bọc xương, bị một đám người đói đến mờ mắt đòi bắt đem đi nấu ăn, đến cả nồi nước cũng đã đun xong rồi. Vậy mà Trần Gia Hoành đi ngang qua cứu lấy y, thấy y đã sắp chết đến nơi vẫn còn kiên cường, không có như những đứa trẻ cùng tuổi bị doạ sợ đến nước mắt giàn giụa mà cầu xin. Lúc đấy ông cứu lấy y, về sau lại thấy y còn nhỏ tuổi mà đã phóng đao phi ngựa vô cùng bình tĩnh, vì thế trực tiếp nhận làm con người, đổi tên thành Trần Thiệu Hoàn. Trước mặt người khác, y là con trai của ông, là đội trưởng Trần người người tôn kính, nhưng ít ai biết rằng, đội trưởng Trần năm  đó cũng  chỉ là một đứa trẻ sắp bị đói chết, vừa ti tiện vừa mẫn cảm, chỉ để lấy lòng một người đàn ông mà dù trong lòng vô cùng sợ hãi cũng phải gồng mình vượt qua, lúc phóng đao đến cả đôi mắt cũng không dám chớp. Y biết ơn Trần Gia Hoành, cũng thương ông rất nhiều, cho nên nhiều năm qua chưa bao giờ dám làm trái ý của côn. Vì lý do đó mà Trần Gia Hoành mới coi trọng y, tìm được con gái về thì muốn gả cho y. Trần Thiệu Hoàn ra khỏi thư phòng, trong lòng suy nghĩ miên man. *** Tại biệt thự, Cố Chi sau khi tiễn Trần Gia Hoành và Trần Thiệu Hoàn đi rồi, nghĩ một hồi rồi gọi điện cho Hoắc Đình Sâm. Điện thoại vừa kết nối, nghe thấy tiếng của Hoắc Đình Sâm xong Cố Chi không biết nói gì. Ở bên kia, Hoắc Đình Sâm cười khẽ, anh hỏi: “Sao thế? Sao gọi anh mà không nói tiếng nào?” Cố Chi ngồi nghĩ mãi, cảm thấy từ lúc Hoắc Đình Sâm dẫn người đi cứu cô tới giờ, cô vẫn chưa nói được một câu cảm ơn tử tế nào với anh, vì thế mới nói: “Thì chưa có cảm ơn anh được đàng hoàng đó. Tuy chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng mà em vẫn muốn cảm ơn anh đã đến cứu em.” “Thật sự, rất rất cảm ơn anh.” Hoắc Đình Sâm nghe Cố Chi nói, rõ ràng cũng chỉ là những từ ngữ đời thường, không hiểu sao nghe xong lại thấy vô cùng cảm động. Anh nghe Cố Chi kể lại chuyện cha mẹ ngày xưa. Cố Chi thừa hưởng sự dũng cảm cùng mạnh dạn của Trần Gia Hoành, nhưng lại không thừa hưởng tính cách thâm tình của ông mà lại là sự tính táo lành lùng của mẹ cô. Anh cứ nghĩ rằng cuộc đời này quá tàn nhẫn với anh, người anh yêu giống y hệt Cố Lăng Chi, anh thậm chí còn nghĩ rằng, sau này nếu anh chết đi, có khi Cố Chi sẽ coi thử thân xác anh có thể nào bán lấy tiền hay không. Nhưng sau khi nghe câu “cảm ơn” của cô, anh lại cảm thấy, cô và mẹ mình, không giống nhau nhiều như anh nghĩ. “Không có gì mà.” Anh đột nhiên phát hiện hốc mắt mình nóng lên từ bao giờ. Cố Chi: “Ba của em nghĩ rằng hồi trước là anh, ừm, là anh ép em, nên hồi sáng thái độ của ông mới như thế, em cũng đã giải thích với ông ấy rồi.” Hoắc Đình Sâm cười đáp: “Ừ.” Cố Chi xoắn dây diện thoại trong ngón tay, không biết nói gì tiếp theo. Hoắc Đình Sâm: “Ngày mai em có rảnh không? Chúng ta vẫn còn bài phải học.” Cố Chi: “Được.” Hai người im lặng một lúc, Hoắc Đình Sâm đột nhiên nhẹ giọng, nói: “Cố Chi, xin lỗi em.” Xin lỗi em vì ngày trước đã xem thường em. Xuất thân của một người là điều không cách nào thay đổi được, tính tình vừa kiêu ngạo vừa tự phụ cũng là tính cách từ nhỏ mà hình thành nên, dù đã đi du học nhưng cũng không đổi được, cho nên về sau, chính sự tự phụ cùng kiêu ngạo đó đã  vô tình xúc phạm đến em. “Hả?” Cố Chi không ngờ rằng tự nhiên Hoắc Đình Sâm lại xin lỗi mình, có chút bất ngờ, “Anh xin lỗi việc gì cơ?” cô đột nhiên hơi tức giận, “Hay là anh giấu em làm chuyện gì có lỗi rồi hả? Để em nói cho anh hay nha Hoắc Đình Sâm, đã làm tình nhân của em rồi thì điều đầu tiên phải nhớ rõ, đó chính là thủ thân như…..” “Anh yêu em.” Hoắc Đình Sâm nói. Anh biết em không yêu anh như anh nghĩ, có khi cả đời này trái tim cũng không dành cho anh. Anh biết rằng em tục tằng, hám lợi, anh cũng biết em đã từng lợi dụng anh. Những chuyện đó chẳng là gì cả, vì anh đã yêu em rồi, nên những chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa, vì tình cảm dành cho em lớn hơn tất cả. Nghe thật kỳ lạ, nhưng tình yêu chính là như thế. Những chuyện đi ngược với đạo lý thông thường, vẫn cứ thế mà tồn tại. Cố Chi ngây ngẩn cả người. Đến mức cả một chữ “ngọc” cuối cùng mãi chẳng nói ra nổi. Hoắc Đình Sâm lúc trước cũng nói bóng nói gió mấy lần, cô cũng biết rằng Hoắc Đình Sâm thích cô, nhưng đây là lần đầu tiên, anh trực tiếp bày tỏ như vậy, nói thẳng ra, không giấu giếm. Hoắc Đình Sâm như đoán được phản ứng của Cố Chi, cũng không vạch trần cô, chỉ nói: “Ngày mai vẫn thời gian cũ nhé, sau khi anh làm việc xong sẽ ghé qua, có được không?” Cố Chi ngơ ngác mà siết chặt ống nghe: “Ừ.” Cố Chi thức trắng cả một đêm. Ngày hôm sau, lúc Cố Chi đang đợi Hoắc Đình Sâm đến, không  ngờ lại đón Trần Thiệu Hoàn trước tiên. “Anh?” Cô gọi Trần Thiệu Hoàn là anh, sau đó mới cười một cái, “Là ba kêu anh qua đây hả?” Trần Thiệu Hoàn cũng cười với cô một cái, không sửa lời cô, mà chỉ nói: “Anh qua đây đón em. Ở Thượng Hải mới khai trương một nhà hàng Pháp, em có muốn đi đến đó chung không?” “Đi dùng cơm á?” Cố Chi hỏi, nhìn Trần Thiệu Hoàn, cảm thấy nghi ngờ, “Ý anh là chỉ có hai chúng ta thôi á?” Trần Thiệu Hoàn gật gật đầu: “Nhưng nếu em muốn gọi bạn đến đi cùng cũng được.” Cố Chi không hiểu vì sao Trần Thiệu Hoàn lại đột nhiên muốn mời cô đi ăn cơm, lại chỉ có hai người bọn họ. Cô với Trần Thiệu Hoàn không quá quen biết, lại không phải quan hệ huyết thống, tự nhiên cảm thấy cứ kỳ kỳ: “Không sao, không cần.” Cô nói: “Chiều nay em bận rồi, có hẹn với người khác.” “Cũng được.” Trần Thiệu Hoàn nói, “Vậy chừng nào em có thời  gian, anh đến đón em.” Cố Chi gượng gạo cười hai tiếng: “Lần sau đi, lần sau mời ba đi chung luôn.” Trần Thiệu Hoàn cười: “Được.” Y vừa xoay người, sĩ quan đã đưa cho y một hộp quà tinh xảo. Trần Thiệu Hoàn đưa hộp quà đến trước mặt Cố Chi: “Từ hồi gặp nhau tới giờ  chưa tặng em quà gặp mặt, không biết em có thích hay không.” Cố Chi cảm thấy hơi ngơ ngác: “À.” Nhưng mà Trần Thiệu Hoàn tặng cô quà gặp mặt cũng là điều dễ hiểu, nên Cố Chi mới nhận, “Cảm ơn anh.” Trần Thiệu Hoàn mỉm cười nói: “Nếu em gái chiều nay đã có việc thì anh đi trước đây.” Cố Chi: “Vâng, gặp anh sau.” Trần Thiệu Hoàn đi rồi, Cố Chi ngồi trên sô pha mở quà ra xem. Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương. Viên kim cương khá lớn, được chế tác hoàn hảo không tì vết, là phụ nữ ai nhìn cũng phải mê, mà đàn ông tặng thì kiểu gì cũng hợp ý. Nhưng mà, Cố Chi vốn đã nhìn quen mấy món trang sức kim cương này, nên nhìn một hồi rồi cũng tiện tay đặt lên bàn trà thôi. Một lát sau, chị Lý báo Hoắc Đình Sâm đến rồi. Cố Chi nghiêng đầu đợi Hoắc Đình Sâm đi vào. Trong tay Hoắc Đình Sâm đang cầm một cái gì đó. Cố Chi tò mò hỏi: “Anh cầm gì đó?” Hoắc Đình Sâm chỉ cười cười, ngồi bên cạnh Cố Chi, mở hộp ra. Cố Chi nhìn thấy bên trong, là một chiếc bánh kem bơ. Bánh có lớp kem bơ màu hồng phấn, ở trên còn được bắt kem hình con thỏ, hai đôi mắt dùng đậu đỏ để trang trí. Hoắc Đình Sâm cầm muỗng, nói: “Em muốn ăn phần nào trước?” Cố Chi chỉ vào con thỏ: “Cái này trước.” Hoắc Đình Sâm cười. Người khác khi ăn bánh kem đều để dành phần ngon nhất sau cùng, còn Cố Chi thì lúc nào cũng muốn ăn đầu tiên. Anh dùng muỗng múc một bên tai của con thỏ, đút cho Cố Chi ăn: “Ngon không?” Ngày hôm qua Hoắc gia có mời một thợ bánh tây đến làm bánh kem bơ, anh vốn không thích đồ ngọt mà còn cảm thấy hương vị khá ổn, liền nói thợ bánh làm thêm một cái để đem qua cho Cố Chi. Cố Chi cảm nhận vị bơ đặc sệt trong miệng, ngày trước cô cũng đã ăn một lần, nhưng lần này ăn cảm thấy ngọt ngào, vì thế mới gật đầu: “Ngon!” Hoắc Đình Sâm lại múc một muỗng kem khác cho cô ăn. Cố Chi không biết Hoắc Đình Sâm không thích đồ ngọt, chỉ nhớ lần trước bị anh cướp viên kẹo trong miệng thôi. Cho nên chắc là anh cũng thích ăn đồ ngọt nhỉ? Vì thế, Cố Chi liền giành lấy cái muỗng trong tay Hoắc Đình Sâm, lấy toàn bộ kem ở phần đầu của con thỏ, đút hết vào trong miệng anh. Chắc nhiêu đó đủ ngọt rồi ha. ~ Hoàn chương 70 ~.