Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 28
“Thú vị ra sao? Nói nhanh xem!” Ta ghét nhất ai làm mình mất hứng, tử tiểu tử kia dáng vẻ uể oải liếc nhìn chén trà, ta hiểu ý đành nhanh nhanh đem nước trà rót lên, một bộ dáng kiểu “thỉnh đại gia dùng a”.
Hàn Thanh làm bộ làm tịch uống một ngụm, thanh thanh cổ họng mới nói: “Tử Kim Cực Mộng vốn là thánh dược của Chú Kiếm Điên, cánh hoa của nó cùng Kim Phong Ngọc Lộ công hiệu giống nhau, có thể giúp người ta trong thời gian ngắn luyện được thâm hậu nội lực, mà cuống hoa của loại dược thảo này lại là khắc tinh của cánh hoa......”
“Điều này ta biết, người ngửi phải mùi hương tỏa ra của cuống hoa bị đốt cháy, để khôi phục nội lực phải dùng Kim Phong Ngọc Lộ, sau đó thì sao?”
“Ngoài ra hạt giống của Tử Kim Cực Mộng lại có thể khiến cho người dùng Kim Phong Ngọc Lộ đánh mất nội lực.”
“A?!” Ta thiếu chút nữa ở trên ghế nhảy dựng lên, “Hạt giống Tử Kim Cực Mộng quả nhiên không gì sánh được!”
“Đúng vậy, Phùng Tín Trinh khi còn trẻ là người giúp việc chú kiếm cho phụ thân của Đế Hạo, phỏng chừng là hắn trộm đi hạt giống của Tử Kim Cực Mộng, cất giấu đến giờ, có điều chính hắn cũng không ngờ đây lại là căn nguyên của mối họa kia. Cho dù hắn đem số hạt giống này trong đêm đưa gấp đến Thiếu Lâm Tự, vẫn là tránh không được họa sát thân.”
“Nhưng Bích U Cung cần Tử Kim Cực Mộng để làm gì?”
“Ngươi chẳng lẽ không biết, phụ thân của Đế Hạo cùng Khinh Hàn khi rời đi Bích U Cung đã mang theo đại lượng võ công bí tịch, do vậy mới khiến Bích U Cung nguyên khí đại thương không thể không thoái ẩn giang hồ?”
“Bọn họ muốn báo thù!”
“Đúng vậy, nói tới đây ngươi nếu vẫn không hiểu, ta thật muốn bổ đầu ngươi ra nhìn xem bên trong chứa cái gì!”
Ta ha hả cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Yên tâm! Dù sao cũng không phải bã đậu!”
Ngay sau đó hai ta mang theo chút lương khô khẩn trương đi đến Thiếu Lâm Tự.
Lúc vượt qua sông ánh chiều tà đã đổ dài về hướng Tây, cả mặt hồ chẳng khác gì một tấm gương được dát vàng, nhìn xuống khuôn mặt màu quất hồng của bản thân đang phản chiếu trên mặt nước, quả thực rất có không khí cổ xưa.
Ta nhìn rặng dương liễu bên bờ càng lúc càng xa, thoáng chốc bờ hồ đã trở thành một đường thẳng tinh tế, ánh mắt lại bất giác mà tìm kiếm thân ảnh thuần trắng kia...... Thật buồn cười, rõ ràng là tự bản thân mình muốn chạy trốn.....
“Làm sao vậy? Có cái gì khiến ngươi không nỡ rời đi sao?” Hàn Thanh nằm trong khoang thuyền ngửa đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.
“Không phải, chỉ là ta không hiểu...... Có rất nhiều sự tình ta không hiểu được......”
Không hiểu cái gì?”
“Chẳng hạn như...... ta có một vị bằng hữu, hắn rất cố chấp, cố chấp đến nỗi ngươi rõ ràng đã nói với hắn không cần đi tìm, hắn vẫn là không ngừng tìm kiếm, nhưng hắn sẽ không tìm được, cho dù tìm được rồi.... vẫn sẽ mất đi......”
“Ta không biết vị bằng hữu của ngươi đang tìm kiếm thứ gì, nên không thể trả lời vấn đề này của ngươi được. Có những người cố chấp là bởi vì tính cách của họ là vậy, có người cố chấp là do thứ kia là thứ mà họ đã tốn cả đời để truy tìm, cũng có người xem sự cố chấp của mình là thiên kinh địa nghĩa, không cần lý do gì.”
“Trên đời này có cái gì là không cần lý do sao?”
“Ha ha, đứa ngốc......” Hàn Thanh cúi đầu cười buồn, “Kỳ thật trên đời này mỗi sự tình xảy ra đều không nhất thiết phải cần lý do, nếu ngươi thật sự muốn tìm lý do, ngươi có thể tìm được vô số.”
“Thế nam nhân có thể yêu nam nhân không? Cái này không phải đi trái với thiên địa luân thường âm dương sao?” Đây là điều thứ hai ta “không rõ”.
Hàn Thanh tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn ta, ngay sau đó thả lỏng bả vai cười đến rất khoa trương: “Tàm Đậu ca...... ngươi...... nghĩ cũng quá nhiều rồi...... Nếu nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau, thiên địa sẽ không tồn tại? Nữ nhân sẽ chết sạch? Cho dù nam nhân cùng nữ nhân có ứng với thứ ngươi gọi là âm dương chi đạo, người nghèo sẽ không phải lăn lộn mà sống? Phú nhân sẽ quyên ra phân nửa gia sản của họ để trợ giúp người nghèo? Thiên hạ sẽ hòan thiện mỹ mãn?”
“Hình như cũng phải...... Không đúng! Ngươi ngộ đạo ta!”
“Ta lầm đạo ngươi? Ta đây nói sai chỗ nào?” Hàn Thanh trở mình ngồi dậy, “Được rồi, ngươi còn cái gì không rõ thì hỏi nhanh lên, nếu không lát nữa ta ngủ thì không ai khuyên giải ngươi đâu!”
“Thế … thế vấn đề cuối cùng, nếu ngươi thích một người, nhưng người kia nhất định sẽ rời ngươi mà đi, ngươi sẽ làm sao?”
“Ta?” Hàn Thanh nhếch miệng, xem ra vấn đề của ta thật sự khiến hắn nhàm chán, “Tiếp tục thích hắn!”
“Ngươi có nghe rõ lời ta nói không! Ta nói người mà ngươi thích nhất định sẽ rời xa ngươi!”
“Ngươi muốn ta nói, ta sẽ ngừng thích hắn, sau đó quên hắn đi?”
“Đúng vậy, bằng không thời điểm chia ly đến sẽ đau khổ biết bao? Nói không chừng chính ngươi còn trong lòng nghĩ nếu có thêm một lần cơ hội nhất định sẽ không yêu hắn, sẽ không tưởng niệm hắn, sẽ không cần phải gánh chịu nỗi đau này nữa......”
“Sao ngươi biết trước khi hắn rời đi ta chưa từng mong hai ta đừng gặp nhau?”
“Hàn Thanh ——” ta bỗng nhiên có loại cảm giác khuất phục, hắn cùng Đế Hạo rõ ràng là hoàn toàn không giống, nhưng trong nháy mắt kia ta lại cảm thấy bọn họ giống nhau.
“Nếu ngươi có thể điều khiển chính mình khi nào thì yêu hắn, khi nào thì không yêu hắn, tình yêu như thế, nhất định là còn chưa đủ sâu.” Hàn Thanh nghiêng mặt đi, bàn tay chống đầu, nhìn về một hướng xa xăm nào đó.
Con thuyền nhỏ trong một phiến trầm mặc dần chuyển vào sắc đêm.
Hai canh giờ sau, chúng ta đã tới bờ bên kia, Hàn Thanh đi thuê hai con ngựa đến, ta nhìn nhìn đầu con ngựa, cả người run lên, nếu từ trên lưng nó mà bổ nhào té xuống không biết chừng sẽ gãy cổ à. Hàn Thanh đã linh hoạt xoay mình lên ngựa, quay đầu lại không kiên nhẫn nói: “Còn không lên ngựa? Ngơ ngác cái gì?”
Lão tử ta dù sao cũng là một khinh công cao thủ, phốc cái nhảy lên lưng ngựa, đáng tiếc cân bằng cảm không tốt, cách đó không xa Hàn Thanh đang thong dong thưởng thức tư thế giãy dụa oai hùng của ta trên lưng nó, khuôn mặt tươi cười của tiểu tử kia khiến ta chỉ muốn một quyền đánh gãy răng hắn.
“Đại ca —— không được cũng đừng miễn cưỡng a, bằng không chờ ngươi học xong kỵ mã, có lẽ hạt giống Tử Kim Cực Mộng cũng đã bị người của Bích U Cung mang đi rồi!”
Ta giả vờ từ chối một hồi liền tùy ý Hàn Thanh đem ta túm lên lưng ngựa của hắn.
Con ngựa băng băng chạy, khiến dạ dày ta một trận khoáy động, trách không được trong phim võ hiệp nhiều vị đại hiệp đến đoạn cưỡi ngựa đều phải tìm diễn viên thế thân! Hàn Thanh lúc đầu còn cố tình đem ngựa phi thật nhanh, hại đến ta phải ôm lấy hắn, cắn chặt răng sợ chính mình sẽ nôn ra, lúc sau hắn quay đầu nhìn thấy ta mặt mũi trắng bệch, mới dừng ngựa lại cho ta ở ven đường nghỉ tạm.
Ta định thần lại, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, hắn nhếch miệng cười cười, lấy ra con dế ta làm bằng cỏ khô, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy, đong đưa trong không khí, sau đó làm cái dáng điệu như sắp nôn, ta giận run lên đuổi theo đánh hắn, hắn bất ngờ trở người nhảy lên ngựa, ta chỉ đành ở phía sau mông ngựa sống chết đuổi theo.
“Có gan ngươi cho lão tử dừng lại! Xem răng ngươi cứng hay là nắm đấm của lão tử cứng!”
“Con mẹ nó ngươi còn muốn cưỡi bao lâu! Để xem lão tử có dám đánh gãy chân chó của ngươi không!”
“Có ngừng hay không! Ngươi cái xú tiểu tử này!”
“Mau...... dừng lại a......”
Nhờ trò đùa quái ác của hắn, chưa đến một cái canh giờ ta và hắn đã đến được thành trấn tiếp theo.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
56 chương
1 chương
133 chương
11 chương
92 chương
12 chương
81 chương
100 chương