Vân Thiên Hà cầm cung tên, khi đi tới giữa sân, hắn nhìn hồng tâm cách mình một trăm bước, chỉ hơi vận khí ngưng thần, liền cảm giác được hồng tâm kia phảng phất giống như đang ở trước mặt hắn. Khoảng cách như vậy cũng quá mức gần đi! Trong lòng có chút kinh ngạc, chính mình gần đây càng ngày càng biến hóa rõ ràng hơn, hẳn là đều quy hết về công lao của lượng tinh khí nộng đậm tới tận cùng trong cơ thể chính mình. Nhưng rất nhanh liền vứt bỏ hết suy nghĩ tán loạn trong đầu, lúc Đường Linh Vũ hét lớn hai tiếng bắt đầu, trước mắt Vân Thiên Hà chỉ còn nhìn thấy hồng tâm trước mặt, sau đó thân thể cất bước hơi trầm xuống, có vẻ mười phần dễ dàng thoải mái, hơn nữa tư thế cũng vô cùng ưu mỹ, đưa tay ra sau lấy hai mũi tên, trực tiếp kéo căng cung một cách dễ dàng. Ngay lúc Vân Thiên Hà một lần hai hai mũi tên, lúc này mọi người ở đây đều mở to hai mắt nhìn, trên mặt đều hiện rõ biểu tình không thể tưởng tượng nổi, nhất là tiểu công gia, không khỏi thất thanh nói: - Hắn muốn làm gì? Một lần bắt hai tên sao? - Quái vật! Đỗ Chi Lương cũng không khỏi thất thanh bật ra một câu, trong lòng vô cùng kinh hoàng, không ngừng cầu khẩn mũi tên không trúng bia. Nhưng một màn kế tiếp, rất trực quan chứng thực suy nghĩ xấu nhất trong lòng hai người, dưới tình huống bọn họ trừng mắt há mồm, chỉ thấy Vân Thiên Hà quả nhiên ngay cùng một lần bắn hai mũi tên, đồng thời dùng hai ngón tay giáp nhau, dùng ngón tay kéo căng tròn cây cung, ngón tay thứ hai giống như biến ảo ma thuật, nhanh chóng đáp lên dây cung, lập tức thả ra, tốc độ nhanh tới mức mọi người đang nhìn không thể tưởng tưởng nổi, lại có thể hợp hai tên vào làm một, tuyệt đối không có chút vướng mắc. Phịch! Phịch! Phịch! Ba âm thanh buông dây cung gần như cùng một lúc vang lên, phảng phất giống như bắn thẳng vào tim mỗi người. Ba tức, chỉ dùng ba tức, Vân Thiên Hà đã hoàn thành ngũ tiễn liên xạ, lúc này mọi người đều không nhìn về phía hồng tâm có mũi tên nào trúng mục tiêu hay không, mà toàn bộ ánh mắt đều chú ý hết lên người Vân Thiên Hà, miệng há hốc, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, trong mắt tựa hồ chỉ hiện ra hai chữ: Cao thủ! Thậm chí ngay cả những người hầu kẻ hạ của các thiếu gia công tử đứng một bên quan sát cũng đều hiện rõ thần hiện ngây dại, bọn họ chưa từng gặp qua người nào có thể trong một tức bắt hai mũi tên, thế nhưng ngày hôm nay dĩ nhiên có người làm được rồi. Trong lúc mọi người ngẩn ngơ có một gã hào nô chạy tới giữa sân, mang theo tiễn bá trở lại. Sau khi tiễn bá mang tới nơi, mọi người mới tỉnh táo lại tinh thần, nhìn sang tiễn bá trước mặt, không khỏi lần thứ hai kinh hãi, đây quả thực chính là kiệt tác nghệ thuật! Chỉ thấy trên tiễn bá có bốn mũi tên không chỉ bắt trúng hồng tâm, hơn nữa còn phân biệt tạo thành bốn góc một hình vuông cân đối, vây xung quanh một mũi tên cắm sâu vào chính giữa hồng tâm, so với bốn mũi tên chỉnh tề khác cắm sâu hơn vào tiễn bá vài lần, mà giữa năm múi tên hầu không không hề có bất cứ khe hở nào, tất cả ép sát vào nhau. - Hô, thần kỹ, thần kỹ a! Quách Dự Chương là người đầu tiên tỉnh táo lại tinh thần, dùng sức vỗ tay vang dội, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm tán thán không thôi. Lúc này những người khác cũng đều hồi phục lại tinh thần, đều bắt đầu ra sức vỗ tay khen ngợi, trong miệng phát ra tiếng kinh hô không ngừng, nhất là Đường Linh Vũ càng cố sức vỗ tay thật mạnh, trong mắt của hắn, Vân Thiên Hà tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh được, có thể tạo ra được thành tích như thế này, hắn không hề cảm thấy ngoài dự liệu, chỉ là nhìn thấy hai người tiểu công gia và Đỗ Chi Lương hiện rõ vẻ mặt uể oải như sắp khóc ra tới nơi, Đường Linh Vũ ngược lại cảm thấy hài lòng không gì sánh được, chỉ loại mặt hàng này cũng muốn truy cầu muội muội chính mình, rốt cuộc hiện tại đã được kiến thức cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn! Vân Thiên Hà đối tới thành tích lần này của chính mình, cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, trước đây tại thời gian còn ở võ đường Đồ thị, hắn từng luyện tập qua nhiều lần, hiện tại hắn thậm chí có thể bắn một tức tam liên xạ, chỉ có hai liên xạ đối với hắn mà nói, chỉ là trò chơi mà thôi, tự nhiên có thể hoàn thành rất thoải mái nhẹ nhàng. - Tiểu công gia, Đỗ huynh, đa tạ rồi! Vân Thiên Hà đi tới gần, đưa cây cung cho một gã hào nô, mặt nở nụ cười nhạt. - Ngươi, ngươi làm như thế nào? Tiểu công gia tựa hồ không muốn tin tưởng chuyện này là sự thực, nhãn thần của hắn lúc này gắt gao nhìn chằm chằm vào nắm mũi tên cắm thành hình bông hoa bốn cánh nho nhỏ giữa hồng tâm, giữa năm mũi tên không hề thấy có bất cứ khe hở nào. Vân Thiên Hà nói: - Bốn mũi đầu tiên song song cắm vào hồng tâm, một mũi cuối cùng thì chen vào trung gian, tiểu công gia có dị nghị gì hay không? - Ngươi, ngươi thắng rồi! Tiểu công gia tuy rằng không muốn thừa nhận kết quả làm cho chính mình phiền muộn không gì sánh được này, thế nhưng sự thực thắng hùng biện, qua hơn nửa ngày, hắn mới vô cùng đau lòng cắn răng phun ra mấy tiếng. Tuy nói trong lòng hắn phiền muộn không gì sánh được, thế nhưng vừa chuyển sang nhìn năm mũi tên chặt chẽ cắm chính giữa hồng tâm, thực sự giống như đâm sâu vào trong lòng chính mình, để cho hắn có một loại cảm giác thất bại vô lực, hắn thừa nhận chính mình căn bản không có khả năng làm được. - May mắn mà thôi, tiểu công gia và Đỗ huynh không cần phải phiền lòng, ha hả! Vân Thiên Hà nhìn tiểu công gia và Đỗ Chi Lương đang tái mặt, mỉm cười nói. Nhất là Đỗ Chi Lương, lúc này hàm răng của hắn sắp cắn chặt tới vỡ ra rồi, lần này không chỉ không lấy được danh tiếng, mà còn thua luôn thanh bảo kiếm mà gia gia hắn yêu thích nhất, lần này trở về, xác định chắc chắn bị lão đầu đánh một trận tơi bời, trong lòng hắn lúc này đang vấy máu. - Xem ra Thiên Hà huynh quả nhiên là cao thủ thân ẩn giấu tài bắn cung, trách không được tiểu vương gia nói giỡn gọi muội phu, chỉ là không biết thành tựu trên mặt võ đạo của Thiên Hà huynh đạt tới mức nào? Không bằng chúng ta tiếp tục khoa chân múa tay đánh quyền cước một hồi, lần này tiền đặt cược ta sẽ dùng chiếc thiên tinh nhẫn trên tay, mà Thiên Hà huynh vẫn như cũ có thể dùng hai loại vật phẩm thắng được vừa rồi, không biết ý Thiên Hà huynh như thế nào? Tiểu công gia thua cuộc nhưng có vẻ vô cùng không cam lòng. - Tiểu công gia, tiễn kỹ bắn cung vốn là một việc phong nhã, nhưng quyền cước thì không có mắt, mà hôm nay bất quá chỉ là chơi đùa một chút trợ hứng mà thôi, lại tiếp tục so quyền cước mà nói, thực sự có chút không thích hợp, vạn nhất có người bị tổn thương, chẳng phải là làm mất đi hứng thú của mọi người! Thua chính là thua, thẳng thắn nhận thua là được, nhưng tiếp tục so quyền cước, hai người đánh một người thì có điểm quá mức, Quách Dự Chương đối với hành động dây dưa không dứt của tiểu công gia có chút bất mãn, lúc này đứng ra nói. - Quách huynh nói có đạo lý, tỷ thí quyền cước công phu, ta xem cho dù ai thắng đi nữa cũng sẽ tổn thương hòa khí, nếu như truyền ra ngoài chúng ta tụ tập ẩu đả, như vậy quả thực không tốt lắm! Đường Linh Vũ có chút không đồng ý, lúc này cũng bước ra lên tiếng. Tiểu vương gia đã lên tiếng rồi, trong lòng tiểu công gia có không cam lòng hơn nữa, nhưng cũng đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận. Mà Đỗ Chi Lương vốn còn nghĩ có một đường hy vọng, đang nghe đến Đường Linh Vũ không nghe ý kiến Vân Thiên Hà, quả đoán cự tuyệt, không khỏi mềm oặt ngồi xuống ghế. Mà lúc này, không biết là ai hô lên: - Túc Dao tiểu thư tới. Ánh mắt mọi người rất nhanh đều nhìn hết vào trong phòng khách, quả nhiên nhìn thấy trong phòng khách lúc này có một vị nữ tử quốc sắc thiên phương phiêu diêu đi tới, chính là tài nữ đệ nhất Kinh Thành, Túc Dao. Thời điểm Túc Dao đi tới, tất cả mọi người đều ngừng thở, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, loại kinh diễm như thế này, đã làm cho bọn họ không nói được bất cứ lời nào. Lúc này, ngay cả ánh mắt của Vân Thiên Hà rơi xuống người vị nữ tử này cũng bị dung nhan tuyệt sắc cùng với khí chất gần nư hoàn mỹ tới kinh diễm của nàng làm kinh sợ, cư nhiên để hắn có chút cảm giác hít thở không thông, ánh mắt nhất thời không chuyển đi được, nữ tử mỹ lệ như thế này, đã làm cho hắn có chút quên đi hô hấp.