Trong phòng khách, lần này tới đây đều là những đệ tử quyền quý thế gia trong Kinh Thành, có chất tử của bộ binh thượng thư, công tử của lễ bộ thượng thư, tiểu tước gia của Quốc Công Phủ, công tử Thừa Tướng Phủ, công tử của nội các đại lão… Đều là bắc phái và phái trung lập, còn có một số ít con cháu các quan viên phía thái thử phái. Nhưng muốn nói tới thân phận địa vị, trong những nhân vật có mặt tại đây, tất nhiên phải nói tới Đường Linh Vũ tôn quý nhất. Hắn không chỉ là thân chất tử của hoàng đế, được hoàng thượng vô cùng yêu thích, tuổi còn nhỏ mà đã được sắc phong vương tước không nói, chỉ cần luận phụ thân Túc Tĩnh Vương, không chỉ văn thao vũ lược, tay cầm quyền to binh mã thiên hạ, mà còn tu vi võ đạo cũng thuộc về cấp Đại Tông Sư, hơn nữa càng là thân đệ đệ của hoàng đế, hoàng thượng vô cùng tín nhiệm, cứ như vậy, một vị đệ tử hoàng thân quốc thích như Đường Linh Vũ, tại kinh thành tuyệt đối là đối tượng rất quan trọng mà các đệ tử vương công quyền quý hết sức lấy lòng muốn kết giao, tự nhiên đi đến đâu cũng chúng tinh củng nguyệt, trở thành tiêu điểm trong đám đông. Về phần Vĩnh Lạc quận chúa Đường Linh Toa, nàng được hoàng đế sủng ái, chỉ riêng về sủng ái cho dù là các hoàng tử công chúa khác cũng không theo kịp, chỉ có thể ngắm nhìn ước ao, như vậy lực ảnh hưởng càng không cần phải nói! Trong những người giữa phòng khách này, ngoại trừ một ít thầm mến mộ, còn có một số đối tượng cực kỳ ái mộ Đường Linh Toa, một mực nỗ lực không ngừng lớn mật triển khai thế theo đuổi, tại Kinh Thành này hầu hết mọi người đều biết. Chỉ là Đường Linh Toa đối với những người theo đuổi này vẫn tỏ thái độ vô cùng lãnh đạm, hờ hững, dưới tình huống vô kế khả thi, liền thông qua phương thức đường vòng, thường xuyên tiếp xúc gặp gỡ với Đường Linh Vũ, cố gắng gây thiện cảm, mong có thể thông qua Đường Linh Vũ có thể gặp gỡ được Đường Linh Toa vài lần, làm hết khả năng truy cầu phương tâm mỹ nhân. Mà hôm nay, trước mắt tới một gã thiếu niên không ai biết tên như vậy, càng làm cho mọi người giật mình hơn nữa chính là, cư nhiên để cho Đường Linh Vũ giảo hoạt trước mặt mọi người không biết vui đùa hay là sự thực hô lên hai tiếng "muội phu", xem ra lần này không phải là vui đùa, làm cho các thanh thiếu niên có mặt tại đây không ngừng quan sát nhìn kỹ, đồng thời thậm chí có mấy người cùng chung mối thù không bàn bạc mà đều đứng chung một chiến tuyết, nhất trí coi hắn là tình địch lớn nhất, nhãn thần nhìn hắn cũng bắt đầu có chút bất thiện. Mà sau khi Vân Thiên Hà tiến vào, cũng bị Đường Linh Vũ hô lên hai tiếng xưng hô "muội phu" làm kinh ngạc tới nửa ngày, nhất thời cũng không biết phải nói cái gì, hắn không biết là Đường Linh Vũ có thực hay không, hay là chỉ đùa giỡn. - Khụ khụ… Mọi người không nên quá để ý, bản vương chỉ là vui đùa một chút mà thôi, hắc hắc! Lúc này, Đường Linh Vũ thấy bầu không khí có chút biến đổi, trở nên ngưng trọng, liền ho khan hai tiếng, bắt đầu hướng về mọi người giải thích nói: - Bản vương giới thiệu cho các vị một chút, đây chính là Đồ Thiên Hà, đến từ Bắc Hầu Phủ, là bằng hữu tốt của ta! Vân Thiên Hà tại thời điểm Đường Linh Vũ giới thiệu chú ý tới, ngôn từ hắn tự xưng hơi có chút khác biệt, hắn nói là bằng hữu tốt của ta, không phải dùng tự xưng vương gia, điều này khiến cho trong lòng Vân Thiên Hà ấm áp, nói rõ Đường Linh Vũ đã thực sự coi hắn là bạn tốt tri giao, so với những thanh thiếu niên khác trong phòng khác này rõ ràng có không giống nhau. Mọi người nghe được lời giới thiệu của Đường Linh Vũ, cũng nghe thấy mấy tiếng Bắc Hầu Phủ, thần tình đều trở nên ngưng trọng. Câu nói của Đường Linh Vũ đã làm cho bọn họ phải nhớ tới Trấn Bắc đại nguyên soái, Trấn Bắc hầu Đồ Nguyên Khánh, người cho tới bây giờ vẫn được sự tín nhiệm rất cao của Túc Tĩnh Vương và hoàng đế, một tay nắm đại quyền Bắc quân. Đó cũng là một trong những dũng tướng lớn nhất dưới trướng Túc Tĩnh Vương, ở kinh thành thuộc về nhân vật trâu bò giậm chân một cái cả kinh thành phải chao đảo nghiêng ngả, tàn nhẫn thiết huyết, lần trước nhân chuyện Đồ Chính Đức bị đâm lén một đao, vị Đồ Suất này vô cùng giận dữ, thiếu chút nữa xua quân đánh vào phủ đệ Giang Thụ Viễn và Mạc Bách Sử, Túc Tĩnh Vương và hoàng đế thấy tình huống có xu hướng nghiêm trọng, vô cùng bất đắc dĩ, liền điều hắn đi Trấn Bắc Quân tuần tra quân tình, lúc này mới làm cho Kinh Thành không bị khói lửa lan tới. Bất quá lần Đồ Chính Đức bị đâm lén kia, sự kiện Đồ Suất đại náo kinh đô, Bắc phái và phái trung lập đều rất ủng hộ, mặc dù không tìm được chứng cớ phạm tội của tập đoàn Giang Mạc, thế nhưng chèn ép khí thế của bọn họ tại Kinh Thành đang dần dần bành trướng coi như cần phải làm, nhất là Đồ Suất đánh thẳng vào khuôn mặt già nua của Giang Thụ Viễn một cái tát rất mạnh, cũng làm cho phe Bắc phái mười phần đã nghiền, sự kiện lần đó từ trở thành đề tài bàn tán xôn xao nhất tại Kinh Thành trong thời gian dài. Chỉ là việc này phát sinh tại Kinh Thành trước đây, Vân Thiên Hà không hề biết chút gì, cũng không có người chủ động nói cho hắn. Những người này đối với Bắc Hầu Phủ kính nể ba phần, bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc gặp gỡ với Đồ Thiên Thanh, thế nhưng cá biệt có một bộ phận người phóng nhãn thần tỉ mỉ quan sát Vân Thiên Hà, biết được hắn không phải là con vợ cả, còn nghĩ tới địa vị của hắn trong Bắc Hầu Phủ, đã có thêm vài phần coi thường và hàm ý khác nhau. Đường Linh Vũ thu hết biến hóa nhãn thần của những người này vào trong mắt, cũng không thèm để ý, sau đó lại hướng về phía Vân Thiên Hà giới thiệu những người này. Vân Thiên Hà liền tiến lên chào hỏi. Lúc này, một thanh niên mặc quần áo lụa nhạt màu, cầm trong tay quạt giấy màu trắng, có vẻ rất tao nhã đi ra, hướng về phía Vân Thiên Hà nói: - Trước nay chúng ta tụ hội, đều có chút quen biết nhau, lần này thiếu Thiên Thanh huynh, nhưng có tiểu huynh đệ Thiên Hà của hắn tới, lại là bạn tốt của tiểu vương gia, nói như vậy hẳn sẽ náo nhiệt hơn nhiều. Vân Thiên Hà quan sát người thanh niên nho nhã này, là con của Lễ bộ thượng thư Quách Diễn, tên là Quách Dự Chương, lúc Đường Linh Vũ giới thiệu, không mặn không nhạt, Vân Thiên Hà có thể suy đoán ra, đây rất có thể là đại biểu của phe phái trung lập. - Lúc này chúng ta mời Tụ Hương Lâu đệ nhất tài nữ Túc Dao tiểu thư sướng đàm thi từ, đánh đàn thưởng họa, du hí xạ nghệ, bất quá Túc Dao tiểu thư còn chưa tới, nhàn rỗi cũng rất buồn chán, không bằng thử một trò chơi nho nhỏ trợ hứng, không biết Thiên Hà huynh đệ có hứng thú tham gia hay không? Lại một vị thanh niên mặc quần áo lụa màu lam đứng ra phụ họa lên tiếng, Vân Thiên Hà cố ý chú mắt nhìn thanh niên này, cũng mới chỉ tầm mười tám tuổi, tướng mạo coi như công chính, thân thể cơ da màng kình lực nội liễm, mơ hồ có lực khí tiết ra ngoài, hiển nhiên là Võ Sư sơ cấp, bất quá duy nhất ánh mắt kia của hắn, trong suốt đen nhánh, thoạt nhìn rất có thần thái, loại khí chất thần thái này làm cho người khác càng nhìn càng nghĩ có ý tứ, người này tên là Thương Thiếu Dung, xuất thân từ gia tộc Thương thị, chất tử bộ binh thượng thư Thương Vô Đạo, ở Kinh Thành đã nhiều năm rồi, khi Đường Linh Vũ giới thiệu hắn cũng có nói, hắn lần này cũng có chuẩn bị tham gia khảo thí võ khoa. Nghe được đề nghị của Thương Thiếu Dung, Vân Thiên Hà nghĩ nhập gia tùy tục, liền gật đầu đáp ứng. Bất quá đề nghị này của Thương Thiếu Dung, lại có người đứng ra phản đối, chỉ thấy một vị mặc quần áo lụa màu xanh, chiều cao thoáng thấp hơn so với người bình thường nửa cái đầu, nhưng lại có khí tức hàm hậu, hắn bước ra nói: - Mỗi lần Thiếu Dung huynh đề nghị chơi trò chơi, đều là cung tiễn xạ thuật, chẳng phải biết những người đọc sách như chúng ta mặc dù cũng có tiếp xúc qua, thế nhưng không thể nào tinh thông được như những người luyện võ các ngươi, chúng mỗi lần đều thua không dậy nổi, rất không thú vị, hôm nay có Thiên Hà huynh đệ tới đây, chúng ta không nên chơi cung tiễn xạ thuật nữa, đổi một trò mới đi, chơi đoán số uống rượu, đơn giản dễ dàng, đối với mọi người đều công bình, sao nào? Người này là chất tử Lại bộ thượng thư gia tộc Lạc thị, cũng là người đến từ hàng xóm của Vân Thiên Hà hiện tại, Lạc Như Đồ Lạc Phủ, thái độ làm ngươi coi như ngay thẳng, Vân Thiên Hà nghe hắn nói muốn chơi trò chơi đơn giản nhất đoán số uống rượu, chắc là người thích rượu, không khỏi mỉm cười. Quách Dự Chương nghe xong cũng khẽ nhíu mày nói: - Như Đồ huynh đệ, ngươi là người đọc sách, dù cho cung tiễn xạ nghệ không tinh thông, nhưng chơi loại trò chơi đoán số uống rượu này trợ hứng, gây tranh cãi ầm ĩ, chẳng phải là làm cho người trong nghề cười chê? Đúng lúc này, mấy thanh niên phía sau vốn nhỏ giọng nói thầm rốt cuộc dừng dừng nói chuyện, tiểu công gia Đái Kiều Liễn đến từ Vinh Quốc Công Phủ đứng ra xua tay nói: - Trò chơi mà thôi, cần gì phải tranh luận nhiều, tiểu vương gia ở đây, không bằng để tiểu vương gia định đoạt vậy! - Đúng vậy, đúng vậy, nên do tiểu vương gia định đoạt, vị Thiên Hà huynh đệ này, ta xem cũng là người luyện võ, giới võ phu chúng ta, đối với thi từ một khiếu cũng không thông, nếu đến lúc đó chúng ta bị mọi người bêu xấu, chẳng phải là có vẻ thất lễ, làm cho mọi người hiểu lầm chúng ta đang coi thường! Người vừa nói chính là công tử của Thừa Tướng Phủ, Vân Thiên Hà cảm giác được một cỗ ghen tỵ, nhất là vị tiểu công gia kia, thuộc về Hoàng tử phái, nhãn thần bọn họ nhìn hắn cũng hiện rõ một tia địch ý coi thường, hiển nhiên hai người này đều đang theo đuổi Đường Linh Toa, liệt hắn vào danh sách tình địch mạnh, trong ngữ khí ẩn lộ ý chĩa mũi nhọn. Vân Thiên Hà nhìn hai người này, chỉ là cười cười không nói, cũng không thèm để ý, hắn tin tưởng Đường Linh Vũ gọi hắn là muội phu, hẳn thành phần đùa giỡn chiếm đa số, nhưng đặt trong lòng hai người này, mới lần đầu tiên gặp mặt, liền hiện rõ ý căm thù, bởi vậy có thể thấy được khí lượng của bọn họ, không phải là người rộng lượng hào phóng. Mà vị Lạc Như Đồ kia tuy rằng cũng là một trong những người theo đuổi Đường Linh Toa, nhưng so sánh với hai người này, trong lòng Vân Thiên Hà hiểu rõ, đây chính là chênh lệnh giữa người so với người, hắn đối với vị Lạc Như Đồ tính cách ngay thẳng này đã nổi lên lòng muốn kết giao.