Sắc trời dần dần tối sầm, ánh nằng chiều đã tắt nơi xa vời, đại địa từ màu đỏ hồng dần dần chuyển thành màu đêm đen, giống như một cự thú dữ tợn há cái miệng khổng lồ thôn phệ, không ngừng thông phệ tia nắng chiều tà cuối cùng nơi chân trời. Trước cửa hàng bán son phấn, cửa hàng đã sắp đóng cửa rồi, thế nhưng vẫn có một vị thanh niên đứng chờ đợi trước cửa, làm cho mọi người đi ngang qua đều chú ý liếc nhìn. Mãi cho tới khi sắc trời đen lại, một vị lão giả với khuôn mặt già nua âm trầm, mang theo một vị "thiếu niên" từ đầu đến cuối giữ biểu tình vô cùng lạnh lùng vòng trở về, nhìn thấy người thanh niên vẫn đứng trước cửa hàng son phấn, không khỏi hỏi: - Tuấn nhi, tiểu tử kia còn chưa đi ra, lẽ nào chết đuối trong đống son phấn rồi sao? Thanh niên cười khổ lắc đầu: - Sư phụ, đây vốn là một lựa chọn sai lầm, chúng ta có thể quang minh chính đại tiếp xúc với vị tiểu huynh đệ kia, cùng với nói chuyện, khi đó chậm rãi dụ dỗ dò hỏi, có lẽ cũng đạt được mục đích, phương thức như vậy, thủy chung… Sắc mặt lão giả hết xanh lại hồng, cuối cùng than thở: - Hi nhi, con tiến vào trong đó hỏi thăm một chút đi! "Thiếu niên" tên là Hi nhi vẫn đạm mạc, lạnh lùng như băng sơn, nhãn thần không nổi lên một tia sóng, gật đầu rồi nhanh chóng tiến vào trong cửa hàng. Nhìn "thiếu niên" bước vào trong cửa hàng son phấn, lão giả than thở: - Tiểu tử kia cũng đủ giảo hoạt, cư nhiên có thể dưới mí mắt của phu trốn mất, hôm nay thực sự kỳ quái! Chỉ chốc lát sau, vị "thiếu niên" Hi nhi kia lạnh lùng quay về, lão giả hỏi: - Thế nào? Hi nhi lạnh lùng đáp: - Ngươi nọ từ cửa sau chạy thoát, chúng ta cư nhiên không hề phát hiện ra! - Cái gì? Từ cửa sau chạy thoát? Vẻ mặt lão giả không thể tin tưởng nói: - Điều đó không có khả năng, cửa sau kia dù là con ruồi bay ra cũng không thể trốn được ánh mắt giám thị của lão phu, tuyệt đối không có khả năng này, lẽ nào hôm nay ngã nhào trong tay tiểu tử này? Quay đầu lại, thấy thanh niên có chút sững sờ không biết đang suy nghĩ cái gì, lão giả nhìn ra có chút mánh khóe, bình tĩnh hỏi: - Tuấn nhi, ngươi phát ngốc cái gì? - A… Thanh niên lấy lại tinh thần, nói: - Sư phụ, sắc trời đã tối, ngày mai chúng ta lại tiếp tục điều tra, chung quy sẽ tìm được một chút đầu mối nào đó! Nghĩ không ra cư nhiên té ngã trong tay một mao đầu tiểu tử, lật thuyền trong mương, trong lòng lão giả phiền muôn vô cùng, không thể làm gì khác hơn là tức giận nói: - Vậy thì tìm một khách sạn nào đó tạm thời nghỉ một đêm vậy! Chỉ là thanh niên đi theo phía sau lão giả, trong đầu không ngừng nhớ lại vị kỳ nữ tử gặp được trước đó, lại không biết người ta đang ở phương nào? … Mà lúc này, người thiếu nữ đã để lại ấn tượng sâu đạm trong lòng người thanh niên kia, đi tới gần Đồ phủ, tìm một địa phương hẻo lánh không người, lấy thuốc mỡ đã chuẩn bị trước đổ ra tay, sau đó xoa đều lên mặt, lại cởi mái tóc buộc gọn hai bên, buộc lại theo kiểu nam nhân bình thường, cuối cùng trực tiếp cởi một tầng quần áo nữ nhân bên ngoài ra, biến hóa nhanh chóng, trong nháy mắt đã biến thành một vị thiếu niên linh hoạt. Vị thiếu niên mặc quần áo giả nữ này tự nhiên chính là Vân Thiên Hà! Làm đặc công kiếp trước không phải là uổng phí, loại kỹ thuật hóa trang dịch dung như thế này, Vân Thiên Hà đã sớm lô hỏa thuần thanh. Nghĩ đến lão nhân kia, còn có một vị thanh niên ngây ngốc chờ đợi trước cửa hàng bán son phấn, thậm chí phát hiện người bị theo dõi đã sớm biến thành không khí, bộ dáng giận sôi lên nhất rất thú vị, Vân Thiên Hà không khỏi cười hắc hắc, nói đến theo dõi và phản theo dõi, hắn đã thuộc loại chuyên nghiệp rồi! Đi tới trước cửa Đồ phủ gõ cửa, một vị gia đinh canh cửa hé mở, nhìn thấy Vân Thiên Hà, lập tức nở nụ cười đầy mặt, rất nhanh liền mở rộng cửa ra. Đông Viện, Lục Châu và Sử Trường Đức gấp đến độ đi đi lại lại vòng quanh, ngựa của thiếu gia đã trở về, nhưng vẫn không nhìn thấy người, vạn nhất xảy ra chuyện gì, bọn họ khó tránh được trách nhiệm. Bất quá đang định thương lượng ra ngoài tìm kiếm, lúc này cửa ngoài đột nhiên bị đẩy ra, rốt cuộc nhìn thấy Vân Thiên Hà trở về, Lục Châu và Sử Trường Đức rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là Lục Châu vốn là nữ tử, ngửi thấy trên người Vân Thiên Hà có mùi son phấn nồng đậm, thần sắc lập tức trở nên ảm đạm, nàng chỉ là một hạ nhân, thiếu gia đi ra ngoài làm chuyện gì, nàng không có tư cách để hỏi tới. Ra cửa, tới phòng bếp lấy thức ăn, trên đường, trong lòng thiếu nữ không khỏi miên man suy nghĩ, thiếu gia vì sao lại phải đi ra ngoài tìm nữ nhân, chỉ cần hắn muốn, ta tùy thời đều có thể cho hắn, thế nhưng… Càng suy nghĩ nhiều trong lòng càng cảm thấy đau xót, thiếu nữ không khỏi len lén lau khóe mắt, lập tức vứt bỏ ý niệm si tâm vọng tưởng trong đầu, đẩy nhanh tốc độ đi chạy tới phòng bếp. Vân Thiên Hà trở về phòng, để Sử Trường Đức đi lấy một ít nước nóng tới, tắm rửa một chút, sau khi tẩy sạch toàn bộ mùi vị son phấn trên người đi, lúc này mới cảm giác toàn thân sảng khoái nhẹ nhõm hơn. - A Lai, mấy thứ trên người Vân Bôn ngươi có lấy hết không? Ra khỏi phòng tắm, Vân Thiên Hà tiếp nhận khăn mặt từ tay Sử Trường Đức xoa xoa mặt, thuận tiện hỏi. Sử Trường Đức gật đầu nói: - Lấy hết rồi, Lục Châu để trong phòng của người, Vân Bôn cũng đã được cho ăn cỏ uống nước, thiếu gia người không cần phải lo lắng! Vân Thiên Hà biết rõ Sử Trường Đức là một hảo thủ nuôi ngựa, cũng không hỏi nhiều đến chuyện của Vân Bôn, bất quá lúc này Sử Trường Đức cầm một phong thư giao cho Vân Thiên Hà nói: - Thiếu gia, đây là thư tín từ Kinh Thành gửi tới ngày hôm nay. Tiếp nhận phong thư nhìn một chút, là Đường Linh Vũ gửi, trong lòng Vân Thiên Hà buồn bực, hiện tại mới qua vài ngày Đường Linh Toa gửi cho hắn một phong thư, giờ Đường Linh Vũ lại viết thư làm cái gì, nhàn rỗi sinh việc sao? Sau khi ăn cơm xong, lúc Lục Châu thu dọn bàn ăn, Vân Thiên Hà nhìn thấy thần sắc Lục Châu ảm đạm, không khỏi hỏi: - Lục Châu, ngươi có tâm sự gì sao? - A, không có, thiếu gia, nô tỳ chỉ là đột nhiên nhớ nhà! Trong lòng Lục Châu có chút hoảng loạn, lập tức tìm bừa một cớ. Vân Thiên Hà nói: - Nhớ nhà sao, ta để hai hộ vệ đưa ngươi về nhà thăm một chút! - Không, không phải… Trong lòng Lục Châu càng nghe càng hoảng loạn, nói: - Nô tỳ chỉ là… Thiếu gia, ngươi nghỉ ngơi trước đi, nô tỳ xin lui trước… Thấy Lục Châu cuống quít rời khỏi phòng, Vân Thiên Hà nghĩ kỳ quái, cũng không suy nghĩ nhiều, liền cầm lấy bức thư Đường Linh Vũ gửi mở ra xem. Bất quá vừa xem một lúc, sắc mặt của hắn liền cổ quái. Trong thư có nhắc tới chuyện lần trước Đồ thị thực hiện đại tàn sát tẩy trừ, hiện nay trong triều đình còn đang tranh chấp không ngớt, tập toàn Giang Mạc thủy chung nắm chuyện này công kích thậm tệ Đồ Nguyên Khánh, nói Đồ thị muốn mưu đồ bí mật tạo phản, còn giết cả quan viên triều đình, yêu cầu hoàng đế bãi miễn chức vị Trấn Bắc nguyên soái của Đồ Nguyên Khán, còn lập tức tróc nã áp giải tộc trưởng Đồ thị và những thành viên chủ yếu trong gia tộc về Kinh Thành thẩm vấn. Mà bên phía Thương, Lạc, Ngư thì lại tuyên bố hành động của Đồ thị chỉ là thực thi bên trong gia tộc, cùng với những sản nghiệp liên quan Đồ thị tiến hành tẩy trừ gian tế mật thám, đây là chuyện nhà của người ta, triều đình làm sao có thể can thiệp vào, nói Đồ thị tạo phản, Giang thị căn bản không thể lấy chứng cớ ra được, cũng đả kính Giang thị dụng tâm không tốt, muốn dùng việc công báo thù riêng. Hai bên tranh chấp không ngớt, Túc Tĩnh Vương bảo trì trầm mặc, mà thái độ của hoàng đế đối với chuyện này thực giống như là hai hàng cá ngoài chờ cò kè mặc cả với nhau, tranh chấp hơn hai tháng liền, nhưng không có một định luận nào, còn phái trung lập trong triều đình chỉ giữ nguyên thái độ bàng quan xem náo nhiệt. Trong thư của Đường Linh Vũ nhắc tới đều là chuyện trong triều đình, còn có chuyện võ khoa thi hương năm nay, Vân Thiên Hà xem hết bức thư, trong lòng nghĩ cổ quái, tiểu tử kia nhàn rỗi nói cho hắn chuyện này để làm gì, hay là muốn nhắc nhở chính mình cái gì sao? Cầm thư trong tay đưa vào ngọn nến thiêu hủy, Vân Thiên Hà lắc đầu, tranh chấp trong triều đình, đây là một vũng nước đục, hắn hiện tại ngay cả vũng nước Đồ thì cũng còn chưa muốn thử, hơn nữa vũng nước đục triều đình kia, còn chưa tới phiên một vai nho nhỏ như hắn xen vào. Chuyện hiện tại hắn muốn làm chính và yên tâm tu luyện như cũ! Bất quá nghĩ đến võ khoa thi hương, thần sắc Vân Thiên Hà ngưng tụ lại, lẽ nào song phương đã chỉ mũi giáo vào cuộc võ khoa cử thí mùa thu năm nay rồi sao? Đường Linh Vũ gửi thư cho chính mình là muốn chính mình đi tham gia cử thí? Bất quá điều này quá xa xôi rồi, lúc Đường Linh Vũ rời đi, hắn còn chưa tấn cấp vào cảnh giới Võ Sư, cho dù hiện tại có đủ tư cách tham gia võ khoa cử thí đi nữa, thì người Đồ gia sợ là không đồng ý cho đi. Từ khi Đồ thị chuyển hắn từ chỗ sáng sang chỗ tối, Vân Thiên Hà đã hiểu rõ địa vị của chính mình hiện tại, hắn chính là vũ khí bí mật mà Đồ thị chuẩn bị để đối phó với Giang thị trong tương lai.