Long cân tiên là binh khí dùng gân rồng chế thành, Vân Thiên Hà từ khi chế ra món binh khí này thì cũng chưa từng thử qua công dụng của long cân tiên này, cũng chỉ coi đây là một thanh roi bình thường mà thôi. Nhưng mà, khi Vân Thiên Hà đuổi đến nơi đây, phát hiện ra Đường Linh Toa đã bị con xích nham báo kia bổ nhào vào, đã là vô cùng nguy hiểm, nếu hắn tiến lên công kích con xích nham báo kia mà nói, rất có thể Đường Linh Toa sẽ chết dưới hàm răng nhọn của con xích nham báo này, dù sao đây là một con ngụy linh thú, bị cắn trúng một cái, cũng không phải là người bình thường có thể thừa nhận được, huống chi là yết hầu của Đường Linh Toa. Vào thời khắc mấu chốt, Vân Thiên Hà phát hiện ra long cân tiên quấn trên người xích nham báo, vì thế liền phi thân tới, nắm chặt lấy thanh long cân tiên, dùng sức kéo, quả nhiên ngăn trở được răng nhọn của con xích nham báo sắp cắn vào yết hầu của Đường Linh Toa. Nguyên lai Vân Thiên Hà vốn là muốn thông qua long cân tiên quấn trên người báo đem nó lôi ra, rồi tiếp theo lao lên nghĩ cách cứu viện Đường Linh Toa. Chẳng qua là khi hắn đem long cân tiên cầm trong tay, hơn nữa rót lực lượng vào bên trong thì hắn ngạc nhiên vào phát hiện sau khi long cân tiên được lực lượng rót vào, đột nhiên phát ra một cỗ quang mang nhàn nhạt, lộng lẫy. Hơn nữa càng thần kỳ chính là, long cân tiên này quấn lên trên người xích nham báo, sau khi được hắn rót lực lượng vào, long cân tiên tựa hồ có linh tính, chủ động co rút bám chặt vào bụng con xích nham báo, còn có một cỗ lực lượng thần kỳ tựa hồ tác dụng lên trên người xích nham báo. Vân Thiên Hà sau khi đem nó quăng đi vài vòng thì xích nham báo đã hôn mê, nhưng mà khi Vân Thiên Hà lần cuối cùng nâng nó lên khỏi mặt đất, long cân tiên dường như mang theo một sức nặng ngàn cân mà giống như không phải là do tác dụng lực của Vân Thiên Hà mà là do long cân tiên dùng một cỗ ngoại lực, đem con xích nham báo kia nện vào trên mặt đất tạo thành một cái hố to. Vân Thiên Hà tin tưởng, khi hắn vung vẫy long cân tiên này, lực lượng của bản thân dùng cũng không có hiệu quả lớn đến như vậy, hẳn là long cân tiên đem lực lượng của hắn phóng đại lên. Lúc này trong cái hố to kia đã không có bất kỳ hơi thở nào, Vân Thiên Hà cảm ứng thì ngoài ý muốn phát hiện, con xích nham báo kia không ngờ cứ như vậy chết đi, lúc này hắn mới nhẹ nhàng kéo thanh long cân tiên, long cân tiên lúc này lại chủ động co rút lại, biến trở về chiều dài ban đầu, tự động thoát khỏi cơ thể của xích nham báo. Lúc này, Đường Linh Toa từ trên mặt tuyết bò lên, nhịn không được chạy tới nhào vào trong lòng Vân Thiên Hà, nước mắt lã chã, nói:"Muội cứ nghĩ sẽ không thể ở cùng với huynh được nữa, Thiên Hà, ta thật vô dụng, nước mắt con xích nham báo cũng giết không chết, ô ô." "Không sao, không cần lo lắng, hết thảy đã có ta." Vân Thiên Hà ôm nàng, vuốt ve mái tóc dài tán loạn của nàng, ôn nhu an ủi. Bất quá chứng kiến Đường Linh Toa trên vai có thương tích, vì thế liền lập tức từ trong lòng ngực lấy ra kim sáng dược, nói:"Linh Toa, nàng chịu khó một chút, ta rịt thuốc cầm máu cho nàng." "Ân!" Đường Linh Toa gật gật đầu, cắn răng, khi Vân Thiên Hà rịt thuốc cho nàng thì đau đớn khiến cho nàng không nhịn được phải rên lên, nhưng lập tức ngẫm lại hắn đối với mình thật ôn nhu, trong lòng một cỗ ngọt ngào lại hiện lên, ngược lại cảm thấy được không hề đau, vì thế quay mặt lại, nhìn hắn si ngốc, hồn nhiên quên mất đau đớn sau lưng. Vân Thiên Hà sau khi đắp thuốc và băng bó xong cho nàng thì thấy Đường Linh Toa không có mang áo choàng, quay đầu thấy áo choàng được gấp cẩn thận bên trong bọc quần trên người vân bôn, vì thế liền đem áo choàng mang ra, phủ thêm cho nàng rồi nói:"Linh Toa, bình thường nên mặc áo choàng này trên người, áo này chẳng những có thể ngăn gió lạnh, hơn nữa long lân kia thập phần cứng cỏi, cũng có thể ngăn cản lợi khí thương tổn, không cần phải cất đi." "Ân!" Đường Linh Toa nhu thuận gật đầu, nhưng trong lòng là ngọt ngào, những thứ này đều là do hắn đưa cho nàng, nàng hết sức trân quý, áo choàng kia nàng cũng là sợ dơ cho nên cứ mãi không nỡ mặc mà cất đi. Nhưng nghĩ đến những trang sức tinh mĩ kia, Đường Linh Toa trong lòng không khỏi dâng lên sự ngọt ngào, cái hai kiện trang sức là khi dựng vợ gả chồng mới có thể đeo, nàng thật hy vọng có một ngày có thể đeo lên những món đồ trang sức này, chờ hắn tới cưới nàng, làm thê tử của hắn. Đúng lúc này, vân bôn phát ra tiếng kêu be be, Vân Thiên Hà cũng cảnh giác, nói:"Nơi này không thể tiếp tục ở lâu, còn có hai con mãnh thú." Chẳng qua là không có đợi Vân Thiên Hà nói cho hết lời, lúc này trong rừng một cái bóng cực nhanh nhảy đến, Vân Thiên Hà nhanh chóng đem long cân tiên trong tay giao cho Đường Linh Toa nói:"Long cân tiên này có thể là một kiện thần binh, nàng giữ lấy đi, nơi này giao cho ta." Nói xong, Vân Thiên Hà xoay người, trong ánh mắt lóe ra một đạo quang mang sắc bén, khi cái bóng kia nhào tới, vân tru ra khỏi vỏ, một đạo hàn mang phản chiếu ánh sao trên bầu trời, vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ chém đến. Đinh! Đạo ngân mang này phảng phất như là đánh vào trên miếng sắt, phát ra một tiếng vang giòn, nhưng uy lực của một kiếm này cũng đủ chém đứt một cái lợi trảo của con xích nham báo đánh tới. Lúc này đây Vân Thiên Hà đã muốn quyết chiến, cũng không có lưu thủ, Vân Thiên Hà lại huy kiếm, lúc này đây trên thân kiếm vân tru được quán thâu được lượng tinh linh khí, dưới tác dụng của thần ý quyết, kiếm thể phảng phất như có sinh mệnh, rung lên bần bật. Vân Thiên Hà đem tinh thần ý chí lúc này cùng kiếm thể tương liên, lúc này tinh quang đầy trời chiếu xuống, lam nhạt ngân mang trên thân kiếm càng thêm mãnh liệt. Tựa hồ là bị cỗ khí thế vô cùng cường đại kia làm cho kinh sợ, con xích nham báo bị thương kia lúc này đứng dậy, há miệng rộng hướng Vân Thiên Hà gầm thét, nhưng thân thể lại đang không ngừng lui về phía sau. Thế nhưng Vân Thiên Hà cũng không có bỏ qua cho nó, lúc này vân tru nơi tay, nương theo một cỗ tinh thần lực kèm theo trên thân kiếm, tại lúc xích nham báo xoay người muốn chạy trốn thì liền hét lớn một tiếng, huy kiếm chém xuống. Rống! Một tiếng xé gió truyền đến, theo một kích này, quang mang trên kiếm thể lúc này tựa hồ cũng huyễn ra một đạo kiếm ảnh thật lớn, mang theo khí thế bề nghễ, hướng con xích nham báo kia chém thành hai nửa, mà khoảng cách giữa Vân Thiên Hà và con xích nham báo kia là còn một trượng nữa. Uy lực một kiếm này cư nhiên có thể đem con xích nham báo cách xa một trượng chém chết, quả thật chính là kiếm ý do tinh linh khí cùng thần ý kết hợp mà hình thành. Mà kiếm ý, cũng là tinh thần ý chí của Vân Thiên Hà chuyển hóa mà thành. Sau khi chém chết con xích linh báo cảnh giới ngụy linh thú này, Vân Thiên Hà vốn định mang theo Đường Linh Toa rời khỏi phiến tùng lâm này, nhưng suy nghĩ một chút lại liền đi tới trước thi thể hai con xích nham báo, đem huyền đan trong cơ thể lấy ra, tiếp theo đứng ở nguyên tại chỗ nhìn về một cái phương hướng lẩm bẩm nói:"Cái gì nên tới thì cuối cùng sẽ tới." Theo giọng lẩm bẩm của Vân Thiên Hà, trong rừng lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó một thân ảnh màu vàng óng giống như là thiểm điện lao vút tới, đó chính là con linh thú xích nham báo kia. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL "Đêm nay, ta sẽ khiến cho xích nham báo trong rừng này tuyệt chủng." Vân Thiên Hà sau khi nói nhỏ một tiếng thì ánh mắt lãnh đạm sắc bén lạnh lùng tập trung vào con linh thú đang phi thân tới kia, lúc này vân tru trong tay Vân Thiên Hà nhẹ rung lên, nó tựa hồ có một khát vọng chiến đấu, chính như chủ nhân của nó vậy, máu, cũng bắt đầu sôi trào lên. Ngao rống. Linh thú xích nham báo lúc này phẫn nộ gầm thép, lộ ra răng nanh sắc nhọn, tiếp theo sau nhắm về hướng Vân Thiên Hà đánh thân tới. Rốt cuộc là vẫn là linh thú, so với ngụy linh thú bình thường thì quả thật cường đại hơn rất nhiều, con xích nham báo này có thể tự mình tiến hóa thành linh thú, tự nhiên có chỗ đặc biệt của nó, hung tàn tựa hồ biến mất khỏi trên người nó, thay vào đó là sự giảo hoạt tinh ranh, bất quá khí thế hung sát mà nó phóng ra, cũng đủ khiến cho người khác phải kinh hồn táng đởm. Vân Thiên Hà lúc này đổ mồ hôi lạnh, không dám có chút khinh thường, mãnh thú này rất mạnh, hơn nữa tốc độ so với mấy con ngụy linh thú kia còn nhanh gấp mấy lần, khoảnh khắc khi nó nhào lên, Vân Thiên Hà tập trung vào nó. lập tức vân tru chém ra, mang theo lực lượng tinh thần, chém về phía con linh thú này. Đây là một kích mạnh nhất mà Vân Thiên Hà lần đầu tiên tung ra khi đối mặt với cường địch. Thế nhưng, con linh thú kia cũng là cực kỳ giảo hoạt, nó nhận ra được uy lực của một kiếm này, cho nên vào thời khắc tối hậu, liền xoay người nhảy ra mấy trượng, một kiếm kia trảm vào không khí, ngưng ra bóng kiếm khổng lồ, tại trên mặt đất để lại một cái rãnh sâu. Rống! Con linh thú xích nham báo sau khi nhảy ra xa mấy trượng, thì lại gầm thét phẫn nộ đánh tới, mà Vân Thiên Hà huy vũ vân tru, mỗi một kiếm đều mang theo một cỗ khí tức băng hàn, tiếng không khí bị xé rách vang lên không dứt tai. Mà con linh thú kia cũng cực kỳ giảo hoạt và linh mẫn, mỗi một kiếm Vân Thiên Hà chém ra đều không thể đánh trúng con linh thú này, tuy rằng con linh thú này một mức trốn tránh, nhưng lợi trảo của nó thủy chung vẫn tạo thành uy hiếp cho Vân Thiên Hà. Đinh! Theo thanh âm giống như tiếng kim thiết chạm nhau vang lên, một kiếm của Vân Thiên Hà rốt cục thành công chém trúng xích nham báo, con linh thú giảo hoạt này liền trực tiếp dùng lợi trảo vô cùng cứng rắn của nó đón đỡ một kiếm này, nhưng lực phản xạ cực lớn khiến nó bắn trở về, đồng thời làm cho Vân Thiên Hà phải lui ra sau mấy bước. Con linh thú kia sau khi lộn mấy vòng về sau, thì lại một lần nữa nhanh chóng bò lên, trên lợi trảo của nó, có lưu lại một vết thương nhàn nhạt, một kiếm kia của Vân Thiên Hà còn chưa có chém đứt được lợi trảo cứng rắn kia. Bất quá một kiếm này cũng đã triệt để làm cho hung tính của con linh thú này kích phát ra, chỉ thấy xích nham báo bạo rống một tiếng, sau đó thân thể cuồng hóa, phồng lớn lên vài phần, giống như là một con hồng hoang cự thú đến từ viễn cổ, mà da lông trên cơ thể của nó thì tán ra quang trạch nhàn nhạt, bắt đầu hóa đá, cứng rắn như sắt thép, phiến đất tuyết chỗ nó đứng, lúc này bởi vì con linh thú này bắt đầu cuồng hóa biến dị mà bị lõm xuống mấy tấc. Oanh! Khi còn mãnh thú này cuồng hóa biến dị xong tiếp tục nhào lên thì tốc độ của nó rõ ràng chậm đi nhiều, nhưng lực lượng thì lại bạo tăng, mỗi bước đi đều khiến cho mặt đất rung chuyển. Vân Thiên Hà quyết đoán xuất kiếm, mãnh thú thú này sau khi biến dị thì tốc độ trốn tránh sẽ không nhanh. Nhưng sau khi hắn chém một kiếm lên trên người của nó thì chỉ có một tiếng vang giòn, một đóa hoa lửa xuất hiện đồng thời chặt đứt một nhúm lông cứng rắn như sắt thép, còn con mãnh thú thì không hề gì, vẫn như cũ hướng hắn đánh tới.