Võ Động Thiên Hà
Chương 299
Đây là một con linh thú xích nham báo chân chính.
Lông vàng óng, hình thể cực lớn, con ngươi màu đỏ, còn có một cỗ hơi thỏ cường đại nội liễm, cùng lấy một loại tư thế cường giả xuất hiện trước mắt Vân Thiên Hà.
Khi Vân Thiên Hà phát hiện con linh thú này hiện lộ ra thân ảnh chân chính phóng ra, hơn nữa còn đem một vị tiên thiên vũ sư không có phòng bị giết chết trong nháy mắt, thì trong lòng đã nhanh chóng hạ quyết định.
Chạy!
Bởi vì hắn ý thức được xích nham báo trong rừng vì sao cứ luôn luôn tập trung truy kích hắn, có lẽ con xích nham báo hắn đánh chết trước đó là một thành viên trong gia tộc của con xích nham báo này, cho nên những con xích nham báo này mới hướng hắn thực hiện hành động trả thù.
Hai người tiên thiên vũ sư của Thiên Môn đã chết, mà vị Lý tướng quân kia lại không hề trốn tránh đi khi hắn phát hiện ra mục tiêu ngay tại trước mắt, mặc dù biết mình không phải là đối thủ của đối phương, nhưng vẫn dứt khoát nhào tới.
Bởi vì, binh lính của hắn toàn quân bị diệt, đều đã táng thân trong miệng mãnh thú, mà người đưa đến mãnh thú chính là người ở trước mắt, là kẻ đầu sỏ gây nên.
Vân Thiên Hà không để ý đến tướng lãnh La Lan này, lúc này trong rừng còn có hai ngụy linh thú, cộng thêm với con linh thú chân chính này thì đó chính là một đoàn thể có lực lượng vô cùng cường đại, hắn tạm thời không có nắm chắc giết được hết, chỉ riêng là con linh thú này, đối phó cũng đã có chút phiền phức.
Cho nên Vân Thiên Hà hạ quyết định thì liền bỏ lại tên tướng lãnh La Lan kia, nhanh chóng chạy vào trong rừng.
Nhưng mà con linh thú kia sau khi một nhát cắn chết tên tiên thiên vũ sư, không ngờ là bỏ qua tên tướng lãnh La Lan gần ngay trước mắt, là là đuổi theo Vân Thiên Hà.
Nhìn thấy hành vi này của linh thú, Vân Thiên Hà trong lòng nhất thời nảy ra một ý, nghĩ tới khỏa huyền đan ngụy linh thú mình để ở trong túi áo.
Nghĩ đến đây, Vân Thiên Hà không có chạy về phía Đường Linh Toa, mà là trực tiếp vận dụng thiên ba hống lên một tiếng nói:"Linh Toa, cưỡi ngựa đi trước, tại ngã ba bên ngoài rừng chờ ta." Nói xong, thân ảnh của hắn lại hướng về phía một phương vị khác chạy đi.
Thanh âm tại trong rừng cây vang vọng, dẫn theo từng luồng sóng dao động.
Lúc này Đường Linh Toa núp trên thân cây sau khi nghe được thanh âm này, vốn là đang vì hắn lo lắng thì rốt cục nhẹ nhõm một chút, chẳng qua là hắn muốn nàng đi trước thì tâm của nàng lại nhói lên, nàng biết hắn nhất định gặp phải nguy hiểm, nếu không chắc chắn sẽ không bảo nàng đi trước.
Nghĩ đến đây, Đường Linh Toa từ trên cây nhảy xuống, mà vân bôn nấp trong đống tuyết lúc này cũng từ trong đống tuyết đứng dậy, thân thể rung lên đem bông tuyết cùng lá cây trên người phủi rớt xuống, sau đó liền chạy tới trước mặt Đường Linh Toa, hướng nàng hí một tiếng.
Chẳng qua là Đường Linh Toa cũng không có lên ngựa, mà là chạy về phương vị âm thành truyền tới, vào lúc này, nàng không muốn một mình thoát đi, cho dù có nguy hiểm, nàng cũng muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, nàng không sợ chết, chỉ là sợ cùng với người yêu mến chia lìa.
Nhưng vân bôn lúc này đột nhiên lại đuổi theo, cắn chặt y phục của Đường Linh Toa, mạnh mẽ kéo nàng lại, như là đang ngăn trở nàng, mà Đường Linh Toa muốn vùng thoát khỏi trói buộc của vân bôn, nhưng vân bôn chính là cắn chặt không buông.
Đúng lúc này, một tiếng gầm nhẹ từ phụ cận truyền đến, Đường Linh Toa trong lòng cả kinh, lập tức nhìn thấy có một đôi mắt phát sáng nhàn nhạt trong đêm tối đang chăm chú nhìn nàng, phát ra tiếng gầm nhẹ, như là sắp xông tới.
Vân bôn lúc này hí dài một tiếng, rồi lập tức buông Đường Linh Toa ra, sau đó nhảy lên chặn trước người Đường Linh Toa, nhìn con mãnh thú kia, móng trước giơ lên, không ngừng phát ra tiếng hí vang, nhưng cũng là liên tục dùng đuôi ngựa quét lấy Đường Linh Toa.
"Thật xin lỗi!" Đường Linh Toa bấy giờ rốt cục hiểu được hành động vừa rồi của vân bôn, đây là vân bôn cảm ứng được nguy hiểm tới gần, là muốn kêu nàng lên ngựa, nhưng mà nàng không có hiểu.
Ngay lập tức nàng liền lên ngựa, lấy ra long cân tiên Vân Thiên Hà đưa cho nàng ngưng thần đề phòng.
Con xích nham báo này sau khi cắn chết rất nhiều binh lính thì tiếp tục tìm kiếm trong rừng hung thủ giết đồng bọn của nó, mặc dù chỉ là ngụy linh thú, nhưng đối với thực lực hiện nay của Đường Linh Toa mà nói, đây cũng đủ để nguy hiểm đến tính mạng.
Đột nhiên~!
Con xích nham báo này sau khi gầm nhẹ một tiếng, liền nhanh chóng đánh tới, mà vân bôn cũng tựa hồ không chút kinh hoảng, khi xích nham báo đánh đến gần thì nhanh chóng triển khai đá hậu, một cước đã nó văng ra phía sau.
...
Cùng lúc này, tại trong rừng, thân ảnh Vân Thiên Hà giống như quỷ mị, đi xuyên qua tùng lâm, mà phía sau hắn, thủy chung một bóng dáng màu vàng kim đang không ngừng đuổi theo hắn.
Tốc độ của con linh thú xích nham báo này cực nhanh, mỗi khi Vân Thiên Hà chuyển hướng hơi hơi có chút tạm dừng thì con linh thú này lại càng tiếp cận một chút, dần dần kéo dần lại khoảng cách giữa nó với Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà sau khi thử nghiệm vài lần, lúc này trong lòng đã hoàn toàn có thể khẳng định, nguyên nhân nhất định là vì khỏa kim đan trên người, mới khiến cho con linh thú này luôn tập trung vào hắn, mà có nhiều lần, tên tướng lãnh La Lan kia đều bị con linh thú này bỏ qua.
Càng là trong lòng lo lắng, lại càng dễ dàng xuất hiện sai lầm. Vân Thiên Hà đã cảm ứng được Đường Linh Toa bên kia có phiền toái, trong quá trình chạy nhanh này, thủy chung không có chiến lược nào tốt để thoát khỏi truy kích của con linh thú này hoặc là tìm được cơ hội giết chết con linh thú này.
Lúc này, khi Vân Thiên Hà chạy đến sau một thân kia, đột nhiên phát hiện sau cái cây kia có một khối đá to, mà tên tướng lãnh La Lan kia lúc này đang tránh ở phía sau khối đá to thở hổn hển.
Thấy vậy, Vân Thiên Hà trong lòng đột nhiên khẽ động, lập tức từ trong ngực lấy ra huyền đan của xích nham báo, đem viên huyền đan này âm thầm bỏ vào trong túi áo của tướng lãnh này.
Sau khi Vân Thiên Hà đem khỏa huyền đan này bỏ vào trong túi áo của tên tướng lãnh thì con linh thú đuổi theo Vân Thiên Hà đột nhiên thân thể hơi dừng lại, phát giác khí tức có gì đó không đúng, cái mũi liền ngửi ngửi, liền phát hiện cái khí tức đó đã đến trên người tên tướng lãnh La Lan kia, lúc này ngừng lại, quay người, tập trung đuổi tới tên tướng lãnh La Lan kia.
Quả nhiên là do huyền đan của xích nham báo đang tác quái.
Vân Thiên Hà sau khi nhìn thấy con linh thú kia buông bỏ việc đuổi bắt hắn mà đuổi theo tên tướng lãnh La Lan kia, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không có để ý đến sống chết của tên tướng lãnh kia, lập tức hít sâu một hơi, nhanh chóng chạy về phía Đường Linh Toa.
...
Vân bôn tuy rằng có được khí chất của mã vương, có thể chỉ huy cùng chấn hiếp đàn ngựa trên thiên hạ, nhưng mà đối mặt với một con ngụy linh thú, nó vẫn là có chút lực bất tòng tâm.
Cơ thể của con ngụy linh thú kia cực kỳ linh hoạt, tấn công từ nhiều góc độ và phương vị khiến cho nó cũng khó lòng phòng bị, tuy rằng một phát đá hậu của nó đá trúng xích nham báo, đá con xích nham báo văng ra, nhưng không cách nào tạo thanh thương tổn, mà con xích nham báo kia cũng đã ở tại trên người vân bôn để lấy mấy vết thương sâu hoắm, máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Ngay cả Đường Linh Toa lúc này cũng không có tốt hơn chút nào, nàng luôn luôn ngưng thần phòng bị con xích nham báo kia đánh lén, mỗi kia con xích nham báo kia từ mặt bên đánh lén thì nàng liền nhanh chóng dùng long cân tiên đánh ra, tuy rằng long cân tiên rất hữu hiệu, quét trúng con xích nham báo kia đều cũng mang cho nó chút thương tổn, nhưng chỉ là thương tổn trên da thịt, khiến cho Đường Linh Toa đối phó với con xích nham báo này vẫn là cực kỳ cố hết sức.
Đúng lúc này, con xích nham báo kia lại một lần nữa từ mặt bên đánh lén vân bôn, Đường Linh Toa lập tức huy vũ long cân tiên trong tay, phát ra một tiếng thanh minh, giống như là long ngâm.
Nhưng mà Đường Linh lại không ngờ rằng, con ngụy linh thú này lại giảo hoạt như thế, sau khi nàng vụt ra một roi thì thế công của con ngụy linh thú về phía vân bôn lại đột nhiên ngừng lại, cải biến mục tiêu, cả người dựng lên, trực tiếp vồ về phía Đường Linh Toa.
"A~~!"
Đường Linh Toa thấy con xích nham báo kia đánh về phía nàng, nhịn không được kinh hô một tiếng, tiếp theo sau vội vàng thu roi rồi vụt ra, sau một tiếng "bá" vang lên thì một phần ngọn roi cuốn vào trên người con ngụy linh thú này, còn chưa kịp thu hồi, thì con xích nham báo kia mang theo roi quấn trên người đánh ra một trảo.
Răng rắc~~!
Trên vai áo Đường Linh Toa đã bị xé nát, lộ ta da thịt trắng như tuyết bị cào rách, máu tươi chảy ròng, mà con xích nham báo kia sau khi mang theo long cân tiên hạ xuống thì Đường Linh Toa thân thể không ổn định liền rơi xuống ngựa.
Con xích nham báo kia bị long cân tiên quấn trên người, vốn muốn cắn đứt, nhưng mà long cân tiên cực kỳ cứng cỏi, xích nham báo dùng răng nhọn căn bản cắn không đứt, vì thế càng kích phát hung tính của nó, cho nên liền không để ý đến long cân tiên nữa, mở ra miệng máu, cắn về phía Đường Linh Toa.
Đường Linh Toa sau khi ngã xuống ngựa, đang muốn đứng lên, nhưng còn chưa kịp đứng lên thì con xích nham báo kia đã vồ tới, Đường Linh Toa kinh hoảng thân thể liền nằm xuống lăn một vòng trên mặt tuyết, xích nham báo sau khi vồ hụt, liền quay người lại, nhanh như điện, lần này Đường Linh Toa không kịp né tránh, đã bị con xích nham báo kia xô ngã xuống đất.
Mắt thấy răng manh toàn máu cắn xuống, Đường Linh Toa trong lòng tuyệt vọng, nhắm hai mắt lại, trong lòng hồi tưởng lại đắng cay vui sướng nửa đời này, chỉ tiếc nuối một điều là không có trở thành thê tử của người mình yêu.
Nhưng mà Đường Linh Toa nhắm mắt chờ chết thật lâu sau cũng không có cảm thấy được răng nhọn của con xích nham báo kia cắn xuống, trong lòng sinh ra một tia hy vọng, vì thế liền mở to mắt, chỉ thấy con xích nham báo kia như cũ hướng nàng gầm nhẹ, mà cái răng nanh kia thì cách nàng phi thường gần, chẳng qua là vẫn không có cắn xuống, tựa hồ là đang giãy dụa.
Đột nhiên, xích nham báo nổi giận gầm lên một tiếng, như là muốn tránh thoát cái gì, nhưng ngay sau đó, một tiếng hô truyền đến, thân thể của xích nham báo nặng nề bay ra ngoài đụng gãy một cái cây đại thụ.
Đường Linh Toa còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy Vân Thiên Hà lúc này đứng ở trước người của nàng, trong tay cầm lấy chuôi của long cân tiên, còn đầu kia thì đang quấn lấy con xích nham báo kia.
Con xích nham báo kia sau khi ở giữa không trung bị Vân Thiên Hà quăng đi mấy vòng, thì lúc này Vân Thiên Hà hét lớn một tiếng, lại múa may long cân tiên, dựng thẳng lên đem long cân tiên vung xuống, lập tức con xích nham báo kia nặng nề đập trên mặt đất.
Oanh ~ ~ ~!
Một tiếng nổ vang, con xích nham báo kia sau khi bị nện xuống mặt đất, thì mất đất chấn động một trận, mà tại trung tâm của chấn động, thân thể khổng lồ của con xích nham báo đã đập phá ra một cái hố to.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
20 chương
181 chương
452 chương
115 chương
72 chương