Vô Địch Kiếm Vực
Chương 65 : Khảo hạch
Tiêu Ngọc Nhi cũng hiếu kỳ nhìn về phía Dương Diệp, muốn biết sư phụ hắn là ai. Nên biết phù văn chi đạo (1) bác đại tinh thâm (2), không có ai chỉ dẫn thì căn bản không thể trở thành một phù văn sư được. Nàng mặc dù không có sự phụ nhưng vẫn học qua một số phù văn sư đấy.
Dưới ánh mắt hiếu kỳ của hai người, Dương Diệp có chút khó xử. Không nói tới hắn không biết danh hiệu của gia gia Bảo Nhi, mà ngay cả ông ấy có nhận hắn làm đồ đệ hay không vẫn chưa biết được! Nếu như bây giờ hắn mạo muội xưng danh hiệu của gia gia của Bảo Nhi ra mà bị người ta, chính là vị sư phụ tiện nghi kia biết được, đối phương chắc sẽ không có ấn tượng tốt đẹp gì với hắn mất.
Nghĩ vậy Dương Diệp nói: “Tiền bối, sư phụ lão nhân gia không cho ta nói danh hiệu của người ra ngoài, thật xin lỗi!”
Nghe được lời nói của Dương Diệp, Trương đại sư hơi gật gật đầu, sau đó không nhìn hắn nữa, chỉ vào tấm phù lục trống trên bàn, nói: “Hai đứa ai làm trước đây? Mà thôi, để tiết kiệm thời gian, các ngươi cùng làm đi!” Nói xong ông ta không quan tâm hai người nữa, đi qua một bên lấy một quyển trục ra xem.
Nghe vậy Dương Diệp và Tiêu Ngọc Nhi nhìn nhau cười, sau đó hơi gật đầu, tỏ vẻ khích lệ đối phương.
Dương Diệp ngồi trước bàn đá, hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy phù văn bút của mình bắt đầu luyện chế.
Thời gian của Dương Diệp đã vô cùng gấp gáp, ngay từ khi biết được muội muội và mẫu thân gặp nguy hiểm, hắn ngoài mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng trong lòng đã nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức bay về An Nam thành. Thế nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì hắn hiểu được một đạo lý, muốn giải quyết triệt để uy hiếp của Liễu gia không chỉ cần có thực lực mà còn phải có thân phận!
Liễu gia ở An Nam thành xem như là một đại gia tộc, có kết giao với tam giáo cửu lưu (3), đặc biệt còn có giao tình với Thành chủ An Nam thành. Hắn muốn giải quyết Liễu gia mà chỉ dựa vào thân phận đệ tử ngoại môn Kiếm tông còn chưa đủ! Chỉ có thân phận phù văn sư mới đủ cân lượng! Chỉ có có được thân phận phù văn sư hắn mới có thể không cần cố kỵ những thế gia có quan hệ thân thiết với Liễu gia! Cho nên hắn vừa đến Triêu Dương thành liền đi khảo hạch phù văn sư trước tiên!
Ngay khi Dương Diệp vừa động bút thì vốn Trương đại sư đang xem quyển trục một bên ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, sau đó lắc lắc đầu. Luyện chế phù lục cần chú ý để cho lòng được bình tĩnh, khí hòa thuận, không thể có chút tạp niệm, Dương Diệp không cần ngưng thần tĩnh khí đã trực tiếp động bút, như vậy quá gấp rồi. Lúc này ông ta hoài nghi Dương Diệp rốt cục có sư phụ hay không? Cho dù có cũng là một vị sư phụ kém cỏi!
Trương đại sư không có hứng thú với Dương Diệp, ánh mắt chuyển qua trên người Tiêu Ngọc Nhi, nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhi ngồi xếp bằng ngưng thần tĩnh khí, hơi gật gật đầu. Tư chất của Tiêu Ngọc Nhi và các phương diện khác đều tốt, tính cách cũng không chê được, rất nhiều lần ông ta muốn thu đối phương làm đồ đệ nhưng vừa nghĩ tới nàng không phải Ngũ hành huyền khí nên đành buông tha ý nghĩ này.
Phù văn sư không phải Ngũ hành huyền khí, thành tựu trên phù văn chi đạo sẽ có hạn. Giai đoạn đầu có thể không có gì, thế nhưng về sau thì một số phù văn không phải Ngũ hành huyền khí thì không thể chế tạo được!
“Thật đáng tiếc!”
Trương đại sư lắc lắc đầu, sau đó thu hồi ánh mắt, lại lần nữa nhìn quyển trục.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, Dương Diệp đã phác thảo được hình dạng của Cường Lực phù. Đối với Cường Lực phù, Dương Diệp có thể nói là quen tay dễ làm, không gặp phải bất kỳ khó khăn nào. Rất nhanh Dương Diệp bắt đầu tiến hành chú linh.
Nếu như Tiêu Ngọc Nhi và Trương đại sư lúc này nhìn về phía Dương Diệp thì sẽ phát hiện Dương Diệp chính là Ngũ hành huyền khí trong truyền thuyết, chỉ có điều hai người không nhìn Dương Diệp. Tiêu Ngọc Nhi thì do không có tâm tư, nàng hiện tại thân mình còn lo chưa xong. Mà Trương đại sư không nhìn là vì lúc đầu thấy Dương Diệp không ngưng thần tĩnh khí đã bắt đầu chế phù, ông ta đã hoàn toàn không muốn nhìn Dương Diệp nữa.
Lại qua một canh giờ, Dương Diệp đã chế tạo xong một tấm Cường Lực phù. Đặt tấm Cường Lực phù đã chế tạo qua một bên, Dương Diệp lấy ra một tấm phù trống nữa, sau đó chuẩn bị chế tạo Truyền Âm phù, lần này hắn cần khảo hạch phù văn sư Nhị phẩm!
Dương Diệp không có vội động bút, mà liếc nhìn qua Tiêu Ngọc Nhi, khi thấy tình trạng của nàng thì Dương Diệp khẽ cau mày. Bởi vì tình hình của Tiêu Ngọc Nhi lúc này đang rất không ổn, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy mồ hôi, lông mày kẻ đen nhíu chặt lại vào nhau, cánh tay cầm phù văn bút cũng hơi run rẩy.
Dương Diệp biết đối phương nhất định là gặp phải rắc rối rồi. Hắn thu hồi ánh mắt, sau đó bắt đầu chế tạo Truyền Âm phù. Lúc này hắn cũng chỉ có thể hi vọng Tiêu Ngọc Nhi có thể giải quyết được rắc rối trước mắt.
Tiêu Ngọc Nhi quả thật đang gặp phải rắc rối, Trì Dũ phù (4) nàng đã từng chế tạo ở nhà rất nhiều lần rồi, xác suất thành công rất lớn. Cũng bởi vì xác suất thành công lớn nên nàng mới dám đến Công hội phù văn sư để kiểm tra. Chỉ là lần này nàng có chút căng thẳng, đúng vậy, nàng vô cùng căng thẳng.
Nàng sở dĩ căng thẳng là vì nàng sợ thất bại, trước kia nàng thất bại nhiều lần rồi thế nhưng lần này nàng không thể thất bại, vì nó quan hệ đến an nguy của Tiêu gia nàng!
Tiêu gia quật khởi quá nhanh, Tiêu gia gia chủ, chính là phụ thân nàng không biết thu liễm, thế cho nên Tiêu gia phát sinh xung đột với một số gia tộc lâu đời ở Triêu Dương thành. Tiêu gia mặc dù có cường giả Linh Giả cảnh, thế nhưng đối mặt với một số gia tộc lâu đời vẫn còn chưa ăn thua.
Đặc biệt bây giờ mâu thuẫn giữa Tiêu gia và mấy gia tộc lâu đời kia càng tăng lên, càng làm cho Tiêu gia rơi vào trong tuyệt cảnh. Muốn giải quyết nguy cơ này của Tiêu gia thì nàng phải trở thành phù văn sư. Chỉ cần nàng trở thành phù văn sư, Tiêu gia mới có tư cách đàm phán với đối phương, đối phương cũng mới chấp nhận cầu hòa của Tiêu gia.
Bởi vì không có một gia tộc nào sẽ nguyện ý đi đắc tội một gia tộc có phù văn sư, nên biết phù văn sư có mối quan hệ cực kỳ khủng bố, đặc biệt là phù văn sư trưởng thành.
Cho nên hôm nay nàng không thể thất bại được, một khi thất bại, những gia tộc lâu đời kia sẽ không còn cố kỵ, khi đó Tiêu gia sẽ bị hủy diệt.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, cũng bởi vì nàng lo lắng quá nhiều, áp lực lớn, làm cho nàng không bình tĩnh như bình thường, cho nên trong quá trình chế tạo phù lục xuất hiện một số sai lầm.
“Không được, ta phải tỉnh táo, ta không thể thất bại!”
Tiêu Ngọc Nhi dừng bút, hít sâu một hơi, chờ cho trong lòng bình tĩnh lại nàng mới động bút lần nữa.
Lại qua một canh giờ, Trương đại sư bên cạnh đã dựa vào ghế khép hờ hai mắt như đang ngủ. Mà một nam một nữ còn lại trong phòng thì hết sức chăm chú lên trên phù chỉ.
Lại qua một canh giờ, Dương Diệp thu bút lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười, lần này cũng giống như mọi khi, Cường Lực phù và Truyền Âm phù đều là thượng phẩm.Về phần tại sao mỗi lần đều là thượng phẩm, trừ lý do hắn là thiên tài ra thì Dương Diệp thực sự không nghĩ ra được lý do nào nữa.
“Haiz!”
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Nhi một bên đột nhiên thở dài một câu, bút trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, trên mặt tràn đầy đau khổ.
Thấy vậy, Dương Diệp liền đặt hai cái phù lục của mình lên bàn, đi qua đó, nói: “Tiêu tiểu thư sao thế?”
Tiêu Ngọc Nhi cười cay đắng, nói: “Thất bại rồi, ta quá căng thẳng. Dương huynh ngươi cũng thất bại sao? Không sao, có hai cơ hội, ngươi có thể thử lại lần nữa xem!”
Dương Diệp liếc nhìn tấm phù lục thất bại của Tiêu Ngọc Nhi, đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên ánh mắt hắn lại rơi xuống tấm phù chỉ kia lần nữa, nhìn một chút, hắn cầm tấm phù chỉ lên, sau đó chỉ vào một đầu trên phù chỉ nói: “Tiêu tiểu thư, ngươi, ngươi bắt đầu phác thảo từ chỗ này hả?”
Tiêu Ngọc Nhi ngẩn ra, không biết vì sao Dương Diệp hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
Thấy vậy Dương Diệp cười khổ nói: “Phương pháp của Tiêu tiểu thư sai rồi, ta biết một phương pháp rất tốt, chính là như thế này, ngươi bắt đầu từ chỗ này, sau đó…”
Tập trung lắng nghe, Tiêu Ngọc Nhi trợn tròn mắt lên, chờ sau khi Dương Diệp nói xong nàng mới nói: “Loại phương pháp này có thể được thật sao?”
Dương Diệp gật đầu nói: “Ngươi có thể thử xem, có điều ta cảm thấy có thể được!”
Kỳ thực Dương Diệp lúc này cũng có chút xấu hổ, hắn hiện tại rốt cục biết vì sao hắn chế phù lại có xác suất và phẩm chất cao như vậy. Không hoàn toàn bởi vì thiên phú của hắn, mà chủ yếu chính là cái quyển “Cơ sở phù văn quyết” mà Bảo Nhi đưa cho hắn kia. Dương Diệp bây giờ mới biết quyển sách đó quý báu như thế nào, bởi vì bên trong đó có rất nhiều kinh nghiệm và giải thích của gia gia Bảo Nhi.
Dương Diệp trước kia còn không có cảm thấy những kinh nghiệm và giải thích kia có gì đặc biệt, bây giờ hắn mới biết được, nếu như không có những kinh nghiệm và giải thích kia, hắn tuyệt đối không thể chế tạo ra được Cường Lực phù. Có những kinh nghiệm và giải thích kia hắn gần như không phải đi đường vòng nữa, bởi vì ở trong đó cái nào nên viết, cái nào không nên viết, đều được ghi ra vô cùng rõ ràng!
“Sau này có nên bắt một con tử điêu cho Bảo Nhi không nhỉ?” Trong lòng Dương Diệp vừa xuất hiện ý nghĩ này thì Tử Điêu trong vòng xoáy đan điền nhỏ liền gửi cho Dương Diệp một ánh mắt đáng thương.
An ủi Tiểu gia hỏa một chút, Dương Diệp nhìn Tiêu Ngọc Nhi vẫn đang còn do dự, nói: “Tiêu tiểu thư, ngươi cứ thử đi, ta ở bên cạnh nhìn giúp ngươi một chút!”
Nghe được lời Dương Diệp nói, Tiêu Ngọc Nhi hít sâu một hơi, không do dự nữa, nói: “Được!” Nàng cũng không biết tại sao lại tin tưởng Dương Diệp, có lẽ nàng tin tưởng Dương Diệp vì Dương Diệp nói cực kỳ tự tin, hoặc có lẽ là vì nàng đã không còn cách nào khác.
***
(1) phù văn chi đạo: con đường chế tạo phù văn
(2) bác đại tinh thâm: rộng lớn, đa dạng
(3) tam giáo cửu lưu: Tam giáo gồm Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo; Cửu lưu: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Mặc gia, Nông gia, Tung Hoành gia, Danh gia, Phật gia, Tạp gia.
Từ này ý chỉ đủ mọi loại người trong xã hội.
(4) Trì Dũ phù: phù chữa trị
Truyện khác cùng thể loại
426 chương
1 chương
31 chương
42 chương
1267 chương
97 chương
18 chương
119 chương