Vô Địch Kiếm Vực

Chương 64 : Sư phụ của ngươi là ai?

Dương Diệp xoay người, chỉ thấy một người nữ tử mặc váy dài màu lục đang mỉm cười nhìn hắn, ở phía sau nữ tử còn có một lão giả mặc hôi bào đi theo. Nữ tử váy lục khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo của nàng không phải rất đẹp, nhưng là lại rất dễ nhìn, trên gương mặt thản nhiên mỉm cười, tản ra một khí chất điềm tĩnh nhu hòa. Chính là cỗ khí chất đó, đã làm cho mị lực của nàng tăng lên rất nhiều. Dương Diệp ánh mắt ở trên người nữ tử xem xét, cuối cùng dừng ở lưng áo nàng, nhìn thấy vòng eo kia, trong mắt Dương Diệp lóe lên một tia kinh diễm, vòng eo nữ tử cực nhỏ, như là cành liễu đầu xuân, tinh tế uyển chuyển, tạo thành một vòng cung tuyệt vời.  Nữ tử váy lục hướng về phía Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó liền cùng lão nhân đi về phía thanh niên kia, nói: "Ngày hôm nay dù sao ta cũng muốn làm phiền Trương đại sư, để hắn cùng ta khảo hạch đi, ta nghĩ, Trương đại sư sẽ không có ý kiến gì!" Thanh niên kia hướng về phía nữ tử chắp tay, sau đó trên mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Tiêu tiểu thư, ngươi nên biết trách nhiệm của ta..." Nữ tử váy lục gật đầu cười, sau đó lấy ra hai viên năng lượng thạch đưa cho người thanh niên, nói: "Trương Hằng, ta biết các ngươi làm việc cũng không dễ dàng, chỉ là mong châm chước một chút!"  Người thanh niên tên Trương Hằng tiếp nhận hai viên năng lượng thạch, trên mặt không còn khó dễ như trước, cười nói: "Cũng được, để hắn đi thử xem! Đúng rồi, lần này ta mong ước Tiêu tiểu thư có thể khảo hạch thành công!" "Đa tạ lời chúc!" Nữ tử nhu hòa cười, sau đó nhìn về phía Dương Diệp nói: "Chúng ta đi vào thôi!" Nói xong, đi về phía cửa. Nhìn toàn bộ quá trình, Dương Diệp hiện tại liền hiểu ra, lúc trước nam tử không cho hắn đi vào là bởi vì hắn không hối lộ, hắn bình thường cũng thông hiểu những đạo lý đối nhân xử thế, chỉ là hắn không nghĩ tới người của phù văn sư công hội cũng có thể làm như vậy.  Dương Diệp nhìn một chút năng lượng thạch trên tay thanh niên, sau đó đi cùng nữ tử váy lục. Sau khi đi tới phòng khách, Dương Diệp đã đuổi kịp nữ tử váy lục, hướng về phía nàng ôm quyền, nói: "Lúc nãy cảm tạ Tiêu tiểu thư rồi!" Nói xong, Dương Diệp lấy ra hai viên năng lượng thạch đưa cho nàng. Nhìn thấy năng lượng thạch, trong mắt nử tử váy lục lóe lên một tia kinh ngạc, năng lượng thạch cũng có chút trân quý, đối với nàng mà nói cũng là trân quý. Sơ dĩ bằng lòng chi năng lượng thạch trợ giúp nam tử trước mắt này, là bởi vì lão nhân sau lưng nàng nói nam tử trước mặt có thể là đệ tử của Kiếm tông, cho nên nàng mới bằng lòng bỏ ra hai viên năng lượng thạch.  "Công tử là đệ tử Kiếm tông?" Nữ tử váy lục không có nhận năng lượng thạch, ngược lại hỏi. Dương Diệp kinh ngạc nói: "Tại sao ngươi biết?" Nghe được lời nói của Dương Diệp, nữ tử váy lục ngòn ngọt cười, nói: "Lúc trước ta và Lâm bá nhìn thấy công tử cùng đệ tử ký danh của Kiếm tông ở một chỗ."  Nghe được lời của nàng, Dương Diệp đã rõ ràng. Lúc trước nữ tử này giúp hắn, hắn vẫn rất nghi ngờ, bây giờ mới biết, nguyên nhân là bởi vì hắn là đệ tử Kiếm Tông! Đối với sự thẳng thắn của nàng, Dương Diệp cũng có chút hảo cảm, lập tức nói: "Du là như thế nào, chuyện khi trước ta cám ơn nhiều." "Việc nhỏ mà thôi!" Nữ tử cười cười, sau đó lại nói: "Công tử tới khảo hạch phù văn sư sao?"  Dương Diệp nhẹ gật đầu, nói: "Đi thử một chút!" Nữ tử cười nói: "Thử xem cũng tốt, đầu tiên có thể xem một ít quá trình chế tạo phù lục. Được rồi, ta tự giới thiệu, ta gọi là Tiêu Ngọc Nhi." "Dương Diệp!"  Sau khi giao lưu xong, Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía đại sảnh, sau đó hỏi: "Tiêu tiểu thư, vì sao nơi đây vắng vẻ như vậy?" Tiêu Ngọc Nhi giải thích: "Các đại sư bên trong phân hội đang nghiên cứu phù văn, bình thường trừ phi nơi đây bị công kích, hoặc là có người tới khảo hạch phù văn sư, nếu không... Những phù văn đại sư sẽ nhốt mình trong mật thất, sẽ không ra ngoài!" "Bọn họ liều mạng như vậy?" Dương Diệp kinh ngạc nói.  Tiêu Ngọc Nhi cười nói: "Đương nhiên phải liều mạng, phù văn sư không chỉ cần phải tu luyện, còn phải nghiên cứu phù văn, hơn nữa vì mua tài liệu chế tác phù văn, bọn họ còn muốn tiếp nhận một số nhiệm vụ, có thể nói, bọn họ là cực kỳ bận rộn. Người khác đều biết phù văn sư rất uy phong, rất có địa vị, nhưng mà lại không biết, những thứ đó đều là bọn họ dùng nỗ lực của bản thân đổi lấy!" Dương Diệp nhẹ gật đầu tán đồng, nói: "Đúng vậy, thế nhân đều chỉ nhìn thấy mặt ngoài, mà nhìn không thấy người khác nỗ lực cùng khổ cực! Được rồi, khảo hạch phù văn sư có quy trình như thế nào?" Tiêu Ngọc Nhi biết hắn lần đầu tiên tới khảo hạch, lập tức giải thích: "Kỳ thực quy trình này cũng không quá phức tạp, chỉ cần người được khảo hạch có thể chế tạo ra một loại hạ phẩm phù lục, coi như đã khảo hạch thành công. Chế tạo ra một loại hạ phẩm phù lục có thể trở thành nhất phẩm phù văn sư, nếu như có thể chế tác năm loại phù lục thuộc tính khác nhau, chính là ngũ phẩm phù văn sư. Mà đằng sau ngũ phẩm là có thể minh vật, còn đối với cảnh giới cao hơn, chúng ta bây giờ cũng không cần nghĩ tới!"  Dương Diệp nhẹ gật đầu, nghĩ thầm thấy nói rất giống với Bảo Nhi, mình đã chế tạo qua hai loại phù lục, như vậy nói cách khác mình đã được xem là nhị phẩm phù văn sư. Nghĩ vậy, Dương Diệp lại hỏi: "Tiêu tiểu thư, sau khi trở thành phù văn sư, thật sự được tự do?" Tiêu Ngọc Nhi cười nói: "Được tự do, thành viên có thể tự do gia nhập vào bất kỳ thế lực nào, cũng có thể không cần đợi phù văn sư công hội đồng ý. Tuy nhiên cũng phải chịu phù văn sư công hội ràng buộc, dù sao một tổ chức không thể quản lý thành viên, nhất định sẽ ra nhiễu loạn lớn." "Phù văn sư thật là một nghề nghiệp làm người ta hâm mộ và ghen ghét!" Dương Diệp cười nói: "Nghề nghiệp phù văn sư này không chỉ có địa vị tôn quý, có thể hưởng thụ rất nhiều đặc quyền, còn được tự do như vậy, so với thân phận đệ tử tông môn mà nói, thật tốt hơn nhiều!  Tiêu Ngọc Nhi nói: "Sở dĩ nghề nghiệp này trân quý, nói cho cùng cũng vì tác dụng của phù văn sư. Ngươi suy nghĩ một chút, hai người cùng cảnh giới chiến đấu, một người trong đó dùng một tấm Cường Lực phù, hoặc là Thần Hành phù, ai thắng ai bại? Phù văn sư tùy ý chế tạo một tấm phù lục, có thể làm cho huyền giả chuyển bại thành thắng!" Dương Diệp cười cười, sau đó nhìn lướt qua bốn phía, hỏi: "Tiêu tiểu thư, khi nào chúng ta sẽ bắt đầu khảo hạch?" Trong mắt Tiêu Ngọc Nhi lóe lên vẻ bất đắc dĩ, nói: "Sợ rằng còn phải chờ một lát, Trương đại sư giờ này chắc là đang minh vật cho khách, nhưng mà ngươi yên tâm, Trương đại sư làm người rất coi trọng chữ tín, hắn bảo hôm nay cho ta tiến hành khảo hạch, nhất định sẽ dành chút thời gian cho ta khảo hạch!"  Nghe vậy, Dương Diệp cũng chỉ biết gật đầu. Hắn không trực tiếp trở về An Nam thành, mà là tới khảo hạch phù văn sư, chính là thêm một con bài để đối phó Liễu gia, lần này hắn trở về để chấm dướt toàn bộ ân oán với Liễu gia. Bất tri bất giác đã qua một giờ, hai người trò chuyện xem như thoải mái. Kỳ thực phải nói là Dương Diệp hỏi, còn Tiêu Ngọc Nhi giải đáp. Dương Diệp tuy tính là phù văn sư, thế nhưng đối với phù văn sư công hội tổ chức không hề biết cái gì. Mà Tiêu Ngọc Nhi thì rất tinh tường, nói chuyện với nhau một lúc, Dương Diệp cũng hiểu ra rất nhiều chuyện. Tiêu Ngọc Nhi đối với Dương Diệp cũng là có một ít thiện cảm, bởi vì mặc dù Dương Diệp là đệ tử tông môn, thế nhưng trên người không hề có một chút ngạo mạn, hơn nữa không biết thứ gì, đều khiêm tốn thỉnh giáo nàng, không có ra vẻ hiểu biết. Điều này làm cho nàng đối với Dương Diệp là biết gì nói nấy!  Hai người lại hàn huyên gần một canh giờ sau, một lão đầu có chút lôi thôi xuất hiện, thoạt nhìn bộ dáng lão đầu khá vội vàng, trực tiếp hướng về phía Tiêu Ngọc Nhi, nói: "Nha đầu, đi theo ta!" Nói xong, đầu cũng không nhìn bên trái đi tới. Nhìn lão đầu lôi thôi trước mắt, Dương Diệp biết, đây chính là Trương đại sư, Địa phẩm phù văn sư mà Tiêu Ngọc Nhi nói. Chỉ là bộ dạng của đối phương khiến cho người ta không dám lấy lòng. Tiêu Ngọc Nhi hướng về phía Dương Diệp cười cười, nói: "Dương huynh, chúng ta theo sau đi!"  Dương Diệp nhẹ gật đầu, hai người vội vã đi theo. Ba người đi tới một gian nhà, trong phòng ngoại trừ một cái bàn đá to lớn ra thì chẳng có cái gì cả, ở trên bàn đá để rất nhiều phù lục trống, còn có một bình ngọc màu trắng chứa đựng linh thảo dung dịch cùng huyết dịch huyền thú. Lão đầu lôi thôi không nhìn đến Dương Diệp, nhìn Tiêu Ngọc Nhi, nói: "Nha đầu, lần này nếu ngươi vẫn không vượt qua, về sau đừng đến quấy rầy ta nữa. Ngươi phải biết rằng, lão già này thực sự rất bận rộn!"  Tiêu Ngọc Nhi hướng về phía lão đầu lôi thôi thi lễ một cái, nói: "Làm phiền Trương lão rồi!" Nói xong, nàng vừa chỉ chỉ Dương Diệp, nói: "Trương lão, hắn cũng tới tham gia khảo hạch!" Nghe được Tiêu Ngọc Nhi nói vậy, lão đầu lôi thôi lần này nhìn về phía Dương Diệp, quán sát Dương Diệp, hắn nói: "Tiểu tử, sư phụ ngươi là ai?" Nghe vậy, Dương Diệp có chút xấu hổ, bởi vì hắn không biết Bảo Nhi gia gia tên gì.