Tuyết Thiếu đi xuống lầu, cũng không trở về quán cà phê của mình , mà là hướng cửa hàng bán mô hình của Hàn Dạ đi tới. Đẩy cửa vào, thấy Hàn Dạ đang ngồi trước một đống mô hình mới về , Tuyết Thiếu đi đến khu vực nghỉ ngơi , nằm ở trên ghế sa lon. "Thế nào? Tuyết đại thiếu thất tình à?" Thấy Tuyết Thiếu có chút khác thường, Hàn Dạ thả mô hình trong tay ra , đi lên trước , hỏi thăm. "Cậu và Tô Mạc như thế nào?" Tuyết Thiếu cũng không trả lời, hỏi ngược lại Hàn Dạ. "Như cũ." Vừa nhắc tới Tô Mạc , Hàn Dạ cũng là gương mặt bất đắc dĩ, Tô Mạc đối với Tống Tử Phong yêu đã sâu đến tận xương tủy, hắn làm sao có thể đi vào trong lòng của cô. Mỗi lần nhìn cô ngơ ngác ngồi ở bên cửa sổ, tim của hắn cũng rất đau , suy nghĩ muốn ôm cô, an ủi cô, nhưng người cô yêu không phải hắn, đây cũng có biện pháp gì ? "Làm sao đột nhiên cậu hỏi cái này? Đúng rồi cậu và A Di như thế nào?" Hàn Dạ có chút buồn bực, Tuyết Thiếu không phải người nhiều chuyện , làm sao đột nhiên hỏi chuyện của hắn và Tô Mạc . Chẳng lẽ giữa hắn và A Di lại xảy ra vấn đề gì rồi sao? "Còn nhớ rõ cô nhân viên quản lý sảnh trong tiệm của mình sao?" Tuyết Thiếu từ trên ghế salon ngồi dậy, nhớ tới thời điểm buổi sáng hắn hận không quất cho chính mình mấy cái. "Biết a, không phải là ban của Hạ Toa sao?" Hàn Dạ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng nói. Cô gái đó hắn cũng nghe Tần Lạc đề cập tới, mặc dù hắn không có tiếp xúc qua, chỉ là nhìn dáng vẻ hắn cũng không thích, huống chi ấn tượng của Tiểu Di đối với cô ấy kém như vậy, nghĩ đến nhân phẩm chắc sẽ không quá tốt. "Ngày hôm qua bỏ thuốc cho mình , lên giường với mình rồi." Tuyết Thiếu có chút phiền não gãi gãi tóc của mình, hắn làm sao lại xui xẻo như vậy đây? Ngày hôm qua tại sao muốn uống nhiều a, uống nhiều liền uống nhiều đi, tự nhiên lên cơn thần kinh trở về nhà mình a, ở quán cà phê là tốt, về nhà thì về nhà đi, còn đi nói cho A Di làm gì? Lần này tốt lắm, toàn bộ xong rồi. "Lên giường thì lên giường , phụ nữ lên giường với cậu cũng không ít a." Hàn Dạ đi tới một bên rót cho Tuyết Thiếu một ly cà phê, không thèm để ý chút nào nói xong, mọi người đều là người lớn, lên giường không có gì lớn . "Ở trên giường của mình với A Di , cậu cảm thấy không có gì sao?" Tuyết Thiếu nhận lấy cà phê, để vào trên bàn, ngẩng đầu nhìn Hàn Dạ gằn từng chữ một. Ở thời đại này, lên giường quả thật không phải là chuyện gì lớn, nhưng vấn đề là ở chỗ nào . Ở bên ngoài tìm bao nhiêu phụ nữ đều là không sao cả, nhưng ngươi lại đem người ta mang về nhà, hơn nữa lại ở tại trên giường của ngươi cùng với vợ ngươi , chuyện này thật sự là có chút nói không lại rồi. "Đầu óc cậu không có hỏng đi, cậu không phải là vẫn ở trên lầu của quán cà phê sao? Thế nào đột nhiên về nhà ở rồi hả ?" Nghe Tuyết Thiếu vừa nói như thế, Hàn Dạ cũng là sững sờ, đây cũng quá xạo, nếu để cho A Di biết vậy còn có có cơ hội hòa hảo mới là lạ. "Đây không phải là quan trọng , quan trọng chính là A Di gọi điện thoại về, là cô ta nghe máy, mình nên làm như thế nào đây ?" Nghĩ đến chuyện này, Tuyết Thiếu liền đau đầu nhức óc. "Trời , lần này mình chỉ có thể nói cậu là con lừa ngu ngốc ,con lừa ngu ngốc!" Hàn Dạ lắc đầu một cái, nhìn Tuyết Thiếu nói. Có dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được A Di nhận được cú điện thoại này sẽ nghĩ thế nào . Chỉ là không biết là người nào mắt không mở lại ở thời điểm mấu chốt này gặp phải A Di, sau đó bị đánh một trận tơi bời. "Cậu có phải là huynh đệ của mình hay không , cậu còn nhạo báng mình ." Con lừa ngu ngốc, hắn đúng là ngu ngốc ,lo lắng an ủi hắn còn chưa tính, còn cười nhạo hắn. "Không có a, lời này gần đây rất lưu hành ! Hơn nữa chuyện này cậu làm xác thực rất thái quá a, đương nhiên là quá đáng !" Hàn Dạ nhìn vẻ mặt tức giận của Tuyết Thiếu, có chút uất ức giải thích. " Cậu nói thì cũng đã nói rồi , cậu ví mình như con cừu Loli thiếu não, làm sao mà chịu nổi a, chẳng lẽ cậu cũng đã thoái hóa đến nỗi não tàn rồi hả?" Cũng bao nhiêu tuổi rồi còn giả bộ nai tơ, thật là không chịu nổi a. "Chết tiệt , sáng sớm tới chỗ này cằn nhằn cái gì? Mình là chỗ cho cậu xả giận sao?" Hàn Dạ nói xong xoay người lại đi sửa sang lại mô hình . "Này, đừng tức giận , giúp mình nghĩ biện pháp đi ." Nhìn Hàn Dạ lại bắt tay vào làm việc , Tuyết Thiếu cầm lên cà phê uống một cái, năn nỉ . "Cô đó bây giờ đang ở đâu ?" Hàn Dạ đầu cũng không quay lại liền hỏi. "Mình cho cô ấy một chi phiếu trắng để cho cô biến mất!" Tuyết Thiếu thở dài nói, tiền không là vấn đề, chỉ cần cô có thể biến mất ở trước mặt hắn là tốt rồi. "Chi phiếu trắng, chịu không nổi a chịu không nổi!" Hàn Dạ lắc đầu một cái lẩm bẩm. "Cậu chừng nào thì nghèo như vậy rồi hả ?" Tuyết Thiếu có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Hàn Dạ nói thầm . "Cậu ngu a, cô ta và Hạ Toa là bạn tốt, chẳng lẽ sẽ không đưa chuyện nói cho cô ấy biết sao? Lên giường với cậu , nhiều kình bạo, Hạ Toa hiện tại lại cùng A Di ở chung một chỗ, cậu cảm thấy giấu được sao? Còn không bằng chờ A Di trở lại thẳng thắn nói với cô ấy , nhiều nhất bị đánh một trận tơi bời. Dù sao thời điểm cậu theo đuổi Tần Di cũng bị đánh không ít a." Hàn Dạ xoay người, có chút đồng tình nhìn Tuyết Thiếu "Mình thế nào lại quên chuyện này !" Tuyết Thiếu có chút hối tiếc lẩm bẩm. "Không được, mình đi tìm Tần Lạc , để cho hắn đi thăm dò ý tứ." Tuyết Thiếu không đợi Hàn Dạ mở miệng, bỏ lại lời nói, vô cùng lo lắng hướng công ty Tần Lạc chạy đi. Nhìn dáng vẻ vội vã của Tuyết Thiếu, Hàn Dạ bất đắc dĩ cười cười, bây giờ người có tình cảm sâu sắc như Tô Mạc hình như cũng không còn nhiều nữa rồi. Hắn cũng sẽ không ngu đến mức tin tưởng cái cô Đào Nhạc kia thật sự là yêu Tuyết Thiếu.