Hạ Toa chẳng có mục đích đi lang thang ở trên đường , sáng sớm hôm nay đi mấy văn phòng giới thiệu việc làm , công việc thì rất nhiều , thế nhưng chế độ đãi ngộ cô không cách nào chấp nhận được. Cũng không phải là cô lười, mà là thật không thể đi a, khiến một người ở trên đường không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc đi tới một địa phương xa lạ ngươi sẽ yên tâm sao? Thật ra thì công việc ở Sky vẫn luôn giữ cho cô , chỉ cần cô mở miệng, Tần Lạc lập tức có thể để cho cô trở về làm , chỉ là cô không có thói quen, đã lựa chọn rời đi, cần gì phải trở lại đây? Bất giác thế nhưng đi tới trước cửa hàng của Hàn Dạ, Hạ Toa giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay , vẫn quyết định đi quán cà phê của Tuyết Thiếu ngồi một chút, uống ly cà phê, suy nghĩ một chút bước tiếp theo mình nên làm như thế nào . " Angela xin chào quý khách " Đào Nhạc thấy có người đẩy cửa, theo thói quen nói qua. "Đào Nhạc?" Hạ Toa có chút không xác định xoa xoa hai mắt của mình, thật không thể tưởng tượng nổi, Đào Nhạc lại đang làm việc ở quán cà phê của Tuyết Thiếu. "Hạ Toa, tại sao là cậu ?" Đào Nhạc cười tủm tỉm đi lên trước , lôi kéo Hạ Toa nói. "Làm sao cậu ở nơi này? Đừng nói." Hạ Toa nhìn dáng vẻ Đào Nhạc thẹn thùng thật ra thì đại khái đã đoán được , cũng không có nói thẳng . "Cậu trước qua bên kia ngồi đi , mình lấy cà phê cho cậu , chúng ta buôn một chút." Đào Nhạc chỉ chỉ chỗ ngồi trong góc, huých tay Hạ Toa. Chuyện cô tới đây làm việc vẫn không có nói cho Hạ Toa, bởi vì cô nghĩ không biết nên nói như thế nào, hơn nữa cô cũng không có nắm chắc có thể tiến xa với Tuyết Thiếu hay không , hôm nay nếu gặp được, như vậy cũng tốt, dứt khoát nhờ Hạ Toa nghĩ biện pháp giúp cô . Hạ Toa có chút bất đắc dĩ đi tới góc ngồi xuống, thở dài, nếu như cô không biết Tần Di, như vậy có lẽ cô sẽ tán thành Đào Nhạc chủ động xuất kích, tranh thủ theo đuổi Tuyết Thiếu . Đáng tiếc cô quen Tần Di mà cả hai lại chung đụng thật vui vẻ, Tần Di mặc dù ly hôn với Tuyết Thiếu , nhưng giữa hai người dù sao cũng vẫn còn cảm tình. "Hạ Toa, hôm nay sao không đi làm?" Đào Nhạc đem cà phê bỏ lên trên bàn, mình thì ngồi xuống đối diện với Hạ Toa . "Nghỉ việc, lại đi tìm việc khác !" Hạ Toa cười nhạt một tiếng nói. "Hạ Toa, thật xin lỗi, thật sự mình không phải cố ý không nói cho xậu ." Chỉ là điện thoại của mình bị mất , nên không có số của cậu . Đào Nhạc nhìn Hạ Toa có chút ngượng ngùng, cô không phải là người cẩn thận. Lần này đổi số điện thoại không có nói cho Hạ Toa bởi vì cô không có nhớ số điện thoại của Hạ Toa mà lưu trong danh bạ điện thoại di động đã bị mất của mình. "Không có việc gì là tốt, mình nghĩ cậu đã ra nước ngoài, nên cũng không có liên lạc ." Thật ra thì một tuần lễ trước ở trên đường vô tình gặp được một bạn học cũ , cô đã biết Đào Nhạc không còn làm ở trường học nữa, người bạn học kia cũng nói thấy cô đang làm thủ tục đi nước ngoài , cộng thêm một tháng này chuyện của cô cũng rất nhiều, cho nên cũng không có liên lạc. " Mình chia tay với Martin xong cảm thấy không cần thiết phải làm việc ở trường học nữa , cho nên xin nghỉ, vừa hay nhìn thấy Tuyết Thiếu tuyển người quản lý nên tới xin ." Đào Nhạc cười nhạt một tiếng mà nói. "Cậu cảm thấy Tuyết Thiếu sẽ thích cậu sao?" Nhìn vẻ mặt say mê của Đào Nhạc, Hạ Toa thật không đành lòng đi phá . "Đương nhiên có thể , mình tin tưởng nước chảy đá mòn, cậu không biết đâu , Tuyết Thiếu rất dịu dàng, mình làm ở đây gần hai tháng rồi mà chưa từng thấy hắn mang một cô gái nào về ở lại qua đêm cả." Đào Nhạc nói tới việc này có chút hả hê, cô nghe những nhân viên kỳ cựu ở đây nói rồi, Tuyết Thiếu trước kia thường thay phụ nữ như thay áo, nhưng là kể từ sau khi cô tới , Tuyết Thiếu cũng không còn mang phụ nữ về , cái này chẳng lẽ không phải biểu hiện là yêu sao? "Không mang về , không tỏ vẻ là hắn thích cậu ?" Nhìn Đào Nhạc bộ dạng si mê , Hạ Toa bất đắc dĩ mà lắc đầu, này cũng coi là logic gì đó à? "Hạ Toa, em đã đến rồi?" Tang Thuyết đi xuống lầu , hoảng hốt nghe được giọng nói của Hạ Toa , mới nhìn kỹ thật đúng là , vui mừng chạy tới. "Tiểu Di." Thấy Tang Thuyết hướng mình đi tới, Hạ Toa nhích người hướng bên trong ngồi dịch vào, ôn hòa kêu, "Cô còn làm gì ở đây ? Còn không đi ?" Tang Thuyết trừng mắt liếc Đào Nhạc, giọng điệu thật không tốt. "Đúng vậy, tôi sẽ đi." Nhìn Tang Thuyết bộ dạng mất hứng , Đào Nhạc vội đứng lên, rời đi. Hạ Toa còn muốn nói thêm cái gì, nhưng Đào Nhạc đã đi xa, canh chừng dáng vẻ của cô , trái tim cô có chút băng giá, đây là Đào Nhạc mà cô biết sao? Làm sao sẽ biến thành bộ dáng này, khúm núm như vậy ? Hèn mọn như vậy. "Đừng để ý cô ta, chúng ta hàn huyên một chút." Tang Thuyết từ trong túi sách lấy ra một chai nước , nhìn Đào Nhạc rời đi bóng lưng không vui nói. "Tiểu Di, hình như thái độ của chị đối với Đào Nhạc có phải hơi quá hay không?" Hạ Toa thử dò xét hỏi thăm. "Chị không thích cô ta , nhìn bề ngoài mà nói chuyện , đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy." Nói đến Đào Nhạc, Tang Thuyết gương mặt khinh bỉ. "Tiểu Di, Tần Di gần đây thế nào?" Hạ Toa cười nhạt nói sang chuyện khác, có lẽ là xã hội này quá táo bạo, Đào Nhạc cũng từ từ thay đổi đi, có lẽ chỉ có nhân tài như vậy mới có thể ở xã hội này lăn lộn thôi. "Mới vừa rồi chị nhắn tin cho nó rồi, chắc bây giờ đang trên đường , lát nữa chúng ta đi dạo phố thôi." Tang Thuyết nhìn Hạ Toa cười ha hả nói. " Vâng ." Hạ Toa gật gật đầu nói.