Khi Tiêu Thần dắt Hạ Toa đi vào khách sạn thì Thẩm Thu Linh đang kéo Tần Lạc từ một cửa khác đi tới, hiển nhiên họ cũng là đến ăn cơm. Hạ Toa thấy được bọn họ, Thẩm Thu Linh và Tần Lạc tự nhiên cũng nhìn thấy . "Thật đúng là có duyên , em họ , đây là Hạ Toa mà chị đã từng nói với em , còn đây là Tiêu Thần của Tiêu gia." Không đợi Tần Lạc mở miệng, Thẩm Thu Linh cũng đã hướng về phía người đàn ông bên người giới thiệu. "Xin chào, tôi là La Hải ." La Hải có chút khinh thường quan sát Hạ Toa , quay đầu lại đối với Tiêu Thần nói. "Chúng tôi muốn đi ăn cơm, xin lỗi không tiếp được." Thấy Thẩm Thu Linh nhiệt tình chủ động , Tiêu Thần hướng về phía cô lễ phép nói gật đầu một cái, dắt Hạ Toa nhanh chóng rời đi, nếu không phải là khách sạn này đồ ăn ngon , thì mới vừa rồi hắn đã lôi Hạ Toa quay đầu rời đi, nhìn đều không muốn nhìn cô một cái. Từ đầu đến cuối, Tần Lạc không có nói một câu , nhưng là sắc mặt đã âm trầm rất nhiều, vốn là hắn cũng không muốn cùng với Thẩm Thu Linh và em họ của cô tới dùng cơm, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp để từ chối, lại không thể nghĩ đến sẽ gặp phải Hạ Toa, cô xem như đã khá nhiều, thấy Tiêu Thần quan tâm đến cô như vậy, hắn cũng yên tâm. "Anh rể , sao anh không nói gì vậy ?" Thấy Tần Lạc không nói gì, La Hải có chút ngạc nhiên, đối với quan hệ của Tần Lạc và Hạ Toa hắn cũng tương đối rõ ràng, ban đầu chuyện này vẫn là hắn giúp đỡ Thẩm Thu Linh tìm hiểu đây ? Chỉ là nhìn tình huống này đến xem, tựa hồ có chút khác thường . "Tôi không muốn ăn, hai người đi ăn đi." Tần Lạc liếc mắt nhìn La Hải, hất tay Thẩm Thu Linh ra, xoay người rời đi. Nhìn Tần Lạc cứ như vậy rời đi, Thẩm Thu Linh chỉ vào mặt La Hải dậm chân, thở phì phò mắng. " Cậu không cần nói chuyện không được sao? Không nhìn thấy hắn mặt đều đen thành ra như vậy rồi hả? Cậu không biết dùng đầu óc à, thật tức chết , tôi bảo cậu đến đây là để giúp tôi, bây giờ cậu nhìn xem , không ăn nữa ." Thẩm Thu Linh nói xong cũng thở phì phò đi ra cổng đi. "Chị họ , là em không tốt, em sai lầm rồi vẫn không được sao?" Thấy Thẩm Thu Linh thở phì phò xông ra, La Hải vội đi theo ra ngoài, hắn cũng không phải muốn rời đi, nhưng trên người ngay cả nửa xu cũng không có, nếu là Thẩm Thu Linh bỏ đi, như vậy hắn đã có thể thảm Tiêu Thần và Hạ Toa ngồi ở bên trong phòng, thưởng thức từng món ăn , căn bản không nghĩ tới ba người Thẩm Thu Linh sẽ làm cho bọn họ không vui, đối với chuyện vừa mới xảy ra chính là hai người rất có ăn ý ngậm miệng không nói. "Hạ Toa, qua hết tuần này, em sẽ đến công ty làm việc , đến lúc đó có chuyện gì hãy nói cho anh biết." Tiêu Thần thật ra thì rất tò mò đợi Hạ Toa đến công ty làm việc, nếu không phải là sợ Hạ Toa mất hứng, hắn thật đúng là muốn đem Hạ Toa làm thư ký riêng cho mình để cho mình tùy thời đều có thể thấy. "Yên tâm đi, không có chuyện gì, công là công, tư là tư, chúng ta cũng không muốn nhập làm một, ở công ty nếu không có chuyện gì thì em sẽ không đi tìm anh, có chuyện gì anh gọi điện cho em là được , em không muốn vừa đi làm liền bị người ta nói em dựa vào quan hệ , trước đây em ở công ty Tần Lạc, cũng bị nói không ít." Hạ Toa nói xong, không khỏi lại nói Tần Lạc, thấy Tiêu Thần nhìn mình, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ cười cười, sau khi xuất viện cô và Tiêu Thần đã ngầm định ra một hiệp nghị, chính là hai người mặc kệ ai cũng không thể chủ động nhắc tới hai chữ Tần Lạc . "Không có việc gì, anh hiểu rồi , từ phòng làm việc của anh có thể trực tiếp nhìn thấy em làm gì, em cũng không được lười biếng đấy ." Thấy Hạ Toa có chút xấu hổ, Tiêu Thần vội đổi đề tài. "Phòng làm việc của anh là dùng kính một chiều sao? Chính là bên trong thấy được bên ngoài, bên ngoài không thấy được bên trong." Hạ Toa đang gắp một miếng thịt muối, ngửa đầu hỏi thăm. "Ừ, như vậy mới riêng tư." Nhìn Hạ Toa gắp một lúc lâu cũng không có đem miếng thịt muối gắp đến trong chén, Tiêu Thần khẽ mỉm cười, giúp cô thả vào trong chén. "Ai, khổ thân em , ngay cả miếng thịt muối nó đều chống lại em ." Nhìn trong chén thịt muối, Hạ Toa ngẩng đầu lên mặt vô tội nhìn Tiêu Thần nói. "Vậy hãy để cho anh tới cứu vớt em đi ." Nhìn Hạ Toa giả vờ bày ra một bộ dáng vô tội , để hợp với lời này, Tiêu Thần nhịn không được cười lên, thuận miệng tiếp lời đi. "Một người thích ăn thịt bò bít tết làm sao có thể cứu vớt một người thích ăn thịt muối đây ?" Nhìn Tiêu Thần cười to , Hạ Toa có bĩu môi nói. "Thôi để cho anh còn ăn cơm." Nhìn bộ dạng Hạ Toa , Tiêu Thần thả ra đôi đũa trong tay , cười có chút đau sốc hông.