Võ đạo tinh hồn
Chương 431 : Hết sức nhục nhã
Giờ phút này Diệp Lăng Sương mặc áo giáp trên người, tư thế hiên ngang, một tiếng quát to này làm chấn động cả hư không, truyền vào trong Tề vương phủ, tất cả mọi người trong Tề vương phủ đều run rẩy lên.
Nhân Hoàng lại hạ lệnh truy nã Diệp Không Phàm, người phản kháng, sẽ bị xem là phản nghịch.
- Nhân Hoàng điên rồi sao, muốn liều chết đánh cược một lần trước khi chết sao, muốn ép Tề vương phủ làm phản sao?
Người của Tề vương phủ sinh ra một cái ý nghĩ trong đầu, lòng đầy khiếp sợ, chỉ có loại khả năng này mới có thể giải thích được cho hành động của Diệp Lăng Sương, bản thân Nhân Hoàng vốn đã ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, hơn nửa hoàng cung đều bị thế lực của Tề vương khống chế, thế nhưng Nhân Hoàng lại vẫn dám hạ lệnh bắt giữ Diệp Không Phàm.
Nghĩ tới đây thì vẻ mặt của đám người Tề vương phủ liên tục biến đổi, sức mạnh của Nhân Hoàng vẫn luôn khiến bọn họ phải sợ hãi, nếu như ông ta liều mạng dù có phải chết cũng muốn đánh một trận, đúng là sẽ khiến người ta phải kiêng dè, càng ở tình thế nguy nan sức phản công càng đáng sợ, bọn họ không thể không cảnh giác.
Sắc mặt Diệp Không Phàm cũng là trở nên cực kỳ khó coi, hắn vốn ở đây chờ người của Trượng Kiếm tông đến đây khiêu khích, đến lúc đó liền có thể lấy cớ để đối phó với đám người ủa Trượng Kiếm tông, nhưng bọn hắn không ngờ được rừng, Nhân Hoàng lại sẽ hạ lệnh, để cho Diệp Lăng Sương dẫn cường giả đến đây hưng binh vấn tội, xuất binh phải có lý do, như vậy là tình thế đã đảo ngược, Tề vương phủ lại trở thành bên yếu thế.
Diệp Lăng Sương nói hết lời, đã hợp lực với những người của Trượng Kiếm tông, ở sau lưng nàng, có hai đội người, hai đội cường giả này, tất cả đều tràn đầy sát khí, phân biệt là Đội Thần Tiễn và Đội Thiết Huyết.
Tần Vấn Thiên đứng ở trên lưng Chu Tước, đưa mắt nhìn về phía Diệp Lăng Sương, trong lòng loáng thoáng xuất hiện cảm xúc đau buồn, sợ rằng hôm nay thương thế của Nhân Hoàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu hành động này làm cho Tề vương lập tức làm phản, đối với Nhân Hoàng mà nói lại có phần bất lợi.
Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, nếu Nhân Hoàng đã đưa ra mệnh lệnh này, chắc chắn là trong lòng ông đã có quyết định.
Đoàn người xông vào trong Tề vương phủ với khí thế mạnh mẽ ngất trời, phía trước có rất nhiều người chặn lại, Diệp Lăng Sương vung bàn tay lên, chỉ trong phút chốc, tất cả cường giả của Đội Thần Tiễn đều dương cung tên lên, mũi tên lóe lên tia sáng lấp lánh bao phủ cả đất trời, nhập vào xuất ra từng luồng sắc nhọn kinh khủng.
- Kẻ dám ngăn cản, xem như là phản nghịch, giết không tha!
Diệp Lăng Sương lạnh lùng nói, đoàn người xông vào trong Tề vương phủ, chỉ thấy khí thế trên người các cường giả của Tề vương phủ đồng loạt bùng phát, bọn họ đều biết hôm nay Tề vương đã nắm trong tay hơn nửa hoàng cung, sao có thể để cho người ta dễ dàng xông vào trong Tề vương phủ, chẳng phải nếu thế thì quá là nhục nhã ư?
- Giết!
Diệp Lăng Sương thấy dám người kia ngăn trở ở phía trước, thì lập tức tiếng ra lệnh, trong phút chốc có hơn trăm mũi tên phá không lao ra, đan vào tạo thành hình mắt xích, giống như là một tấm lưới, trải khắp đất trời, vây kín tất cả các vị trí, hơn nữa còn là mũi tên thuấn sát.
- Phốc, phốc, phốc...
Nhưng tiếng tên vang lên không ngừng, nơi mũi tên đi qua, máu tươi tung tóe như mưa, người của Tề vương phủ đềy giật mình, thực lực của những thần tiễn thủ này lại cũng cực kỳ đáng sợ, mũi tên thuấn sát vô cùng uy lực, đột phá hết thảy, tất cả mọi người ở nơi mũi tên qua đều bị xuyên chết.
- Ngông cuồng...
Một tiếng quát vang lên, chỉ thấy trong Tề vương phủ có bóng dáng của một lão giả xuất hiện, đạp bước trên hư không, gầm to một tiếng, sức mạnh uyển như lôi đình, chấn động đến mức mọi người đều rối loạn khí huyết.
- Các ngươi dám xông vào Tề vương phủ ta?
Lại có một bóng người xuất hiện, vẫn là một lão giả, chỉ thấy ông ta mặc hoa phục, vô cùng uy nghiêm, râu dài bay bay, bọn họ đều là thế hệ cường giả trước của Tề vương phủ, có địa vị rất tôn quý.
Mà giờ phút này, phía xa có mấy hơi thở cuồn cuộn đánh tới, màu sắc trên bầu trời cũng bắt đầu biến ảo, ánh sao chiếu xuống, loáng thoáng thấy được vài bóng dáng đứng ở giữa ánh sao trên bầu trời, màn ánh sao này, che phủ toàn bộ Tề vương phủ.
Một người trong đó, rõ ràng chính là Thạch Hiên, chỉ thấy toàn thân hắn đều toát ra khí lạnh, đưa mắt nhìn vài bóng dáng vừa mới xuất hiện kia, lạnh băng mà cất tiếng nói:
- Phụng Nhân Hoàng lệnh, đến đây truy nã Diệp Không Phàm, không liên quan gì đến Tề vương phủ, nếu như chư lão muốn che chở Diệp Không Phàm, liền coi là không để Nhân Hoàng vào trong mắt, phản bội quận chúa, đừng trách ta không khách khí!
- Ngươi dám nói chuyện với lão phu như thế ư?
Chỉ thấy một lão giả ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Thạch Hiên trên hư không, vẻ mặt rét lạnh đến cực điểm.
- Người không nghe lệnh của Nhân Hoàng, đều giết không tha, ta tin tưởng Tề vương phủ không phải là phản đồ.
Thạch Hiên lạnh nhạt lên tiếng, khí thế vẫn bá đạo và ác liệt như cũ.
Nơi xa, không ngừng có cường giả lao tới phía Tề vương phủ, biết đây là lệnh của Nhân Hoàng, những người đến, trocó ng đó không ít người là vương hầu, thực lực đều cực kỳ mạnh mẽ.
- Nhân Hoàng hồ đồ rồi ư, sao ngài ấy lại có thể hạ lệnh xông vào Tề vương phủ chứ?
Chỉ tháy một vị vương hầu nổi giận mà gầm lên một tiếng, ánh sao trong hư không như cũng bị đánh tan bởi tiếng hô của ông ta.
Vẻ mặt Thạch Hiên vẫn không thay đổi, cảm giác tràn ngập ra, hắn phát hiện, giờ phút này những vị cường giả mã hắn thống lĩnh lại như đã bị người vây quanh, những kẻ vây quanh người của hắn, tất cả đều là vương hầu, song bọn họ cũng không hề nhúc nhích, nói vậy chỉ cần Tề vương ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức ra tay, trực tiếp tạo phản đánh vào trong hoàng cung.
Cục diện to lớn nghiêm trọng đến mức này, bản thân Tần Vấn Thiên cũng không hề nghĩ tới, Diệp Không Phàm xúc phạm danh dự của Mạc Khuynh Thành, trong lời nói mang theo sự nhục mạ, người này Tần Vấn Thiên hắn phải giết, mọi người của Trượng Kiếm tông đều đã đến Tề vương phủ, dĩ nhiên là không hề nghĩ đến việc trực tiếp giết chết Diệp Không Phàm ở trong Tề vương phủ, đây là việc không có khả năng, nhưng hắn không ngờ rằng sau khi Nhân Hoàng biết được lại sẽ tham dự vào, dẫn phát ra sự biến đổi gấp gáp của hoàng tộc Diệp quốc.
Diệp Lăng Sương thống lĩnh hai đội người tiếp tục tiến vào, không một ai có thể ngăn lại, thủ vệ của Tề vương phủ rối rít chạy tới, nhưng các cường giả ở cảnh giới Thiên Tượng vẫn chưa ra tay, bọn họ vẫn chưa được Tề vương ra lệnh.
Nếu như đám cường giả cảnh giới Thiên Tượng ra tay công kích đám người Diệp Lăng Sương, như vậy chỉ sợ trận gió lốc này cũng sẽ biến thành một trận quyết chiến.
Diệp Không Phàm đợi đám người Tử Lôi tông bay lên không, nhìn đám người Tần Vấn Thiên không ngừng đánh tới, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như băng tuyết, tỏa ra sát niệm ngập trời, hắn vốn tưởng rằng với lần bố cục này dù không giết chết được Tần Vấn Thiên thì có thể khiến cho hắn rơi vào trong thiên la địa võng mà mình bố trí, nhưng chỉ không nghĩ tới rằng Nhân Hoàng sẽ nhúng tay vào chuyện nàu, khiến cho Tề vương phủ tổn thất thảm trọng.
- Diệp Không Phàm, ngươi có biết tội của mình không?
Diệp Lăng Sương đưa mắt nhìn về phía trước, lạnh lùng cất tiếng hỏi.
- Nực cười, ta thì có tội gì?
Vẻ mặt Diệp Không Phàm đầy âm trầm, tỏa ra sát khí lạnh đến thấu xương.
- Ngươi thân là người trong hoàng thất, còn là đệ tử của Tử Lôi tông, không ngờ lại có thể làm ra những chuyện hèn hạ như thế, chẳng những tung ra lời đồn phá hoại danh dự của Thánh nữ; ngươi còn sai người xúi giục người của Đông Sơn Hầu phủ, bày kế muốn giết chết nghĩa đệ Tần Vấn Thiên của ta, bản tính hèn hạ thế này, nhưng lại mang danh thiên tài của Tử Lôi tông, thể diện của hoàng tộc ta cũng bị ngươi làm cho mất hết, ngươi lại còn không biết tội!
Giọng Diệp Lăng Sương buốt lạnh như băng, từng câu từng chữ đều rất chói tai, khiến cho Diệp Không Phàm chỉ hận không thể giết chết nàng ngay tại chỗ này.
- Muốn gán tội cho người khác, thì có thiếu gì lý do, công chúa địa đặt như thế, ta còn biết nói thế nào cho được!
Diệp Không Phàm lên tiếng phủ nhận, dĩ nhiên là hắn không thể nào thừa nhận chuyện này trước mặt mọi người.
- Là vậy ư, nếu thế ngươi theo ta để điều tra chuyện này, nếu như không liên quan tới ngươi, ta sẽ khom lừng bồi tội với ngươi, phụ hoàng ta cũng sẽ tự vấn tội mình.
Giọng nói của Diệp Lăng Sương lạnh lùng, đoàn người lập tức tiếp tục đi về phía trước.
- Thật là tức cười, Diệp Không Phàm ta vẫn chưa làm qua, tại sao phải đi theo ngươi?
Diệp Không Phàm lạnh lùng nói, nhưng thấy đám người Diệp Lăng Sương căn bản là không thèm để ý, mắt thấy mình sắp bị áp giải đi, nhưng đúng vào giây phút này, có vài bóng dáng bay vút lên trời, chìm trông tia chớp lôi đình, vô cùng uy nghiêm.
- Tiểu oa nhi tử, tuy ngươi là công chúa Diệp quốc, nhưng Diệp Không Phàm chính là đệ tử của Tử Lôi tông ta, ngươi nói muốn dẫn đi là có thể dẫn đi được sao, ngươi để mặt mũi của Tử Lôi tông ta ở đâu?
Người mới xuất hiện này đưa mắt nhìn Diệp Lăng Sương rồi nói, Diệp Lăng Sương lập tức lạnh lùng mà bật cười trong lòng, quả nhiên, người của Tử Lôi tông cũng tham dự vào chuyện trang chấp hoàng quyền của hoàng tộc Diệp quốc.
- Nếu tiền bối là người của Tử Lôi tông, thì cũng không liên quan gì đến chuyện của hoàng tộc ta!
Diệp Lăng Sương đưa mắt nhìn vị cường giả kia, lạnh nhạt đáp lời.
- Nhân Hoàng ỷ thế hiếp người, muốn dùng những cái tội danh rất vô lý để bắt đệ tử Tử Lôi tông ta, thì sao có thể không liên quan đến ta!
Lão giả lạnh lùng cười khảy, khí thế trên người ông ta lại mạnh hơn mấy phần, trong hư không xuất hiện lôi đình tinh tượng, giống như là có tử lôi chớp lóe.
- Khó trách Tề vương tránh né không ra mặt, thì ra người của Tử Lôi tông cũng xen vào chuyện này.
Trong đôi đồng tử đen nhánh của Đoạn Hàn lóe lên mũi nhọn sắc lạnh, ngay sau đó hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên ở bên cạnh, nói:
- Tần sư đệ, ngươi nói chuyện này nên giải quyết như thế nào?
Lúc này mọi người mới chuyển ánh mắt về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Diệp Không Phàm không tha, trong con ngươi lộ ra vẻ miệt thị rất đậm.
- Diệp Không Phàm, ngươi thân là thiên tài Tử Lôi tông, lại làm ra chuyện hèn hạ như thế, đã thếm dám làm mà không dám nhận, thật là đáng xấu hổ!
Giọng nói của Tần Vấn Thiên cực kỳ lạnh nhạt, lộ ra sự khinh bỉ rất nhiều, khiến cho Diệp Không Phàm phải siết chặt hai nắm đấm, sát ý phóng ra rào rào.
- Ta nghe nói Diệp Không Phàm ngươi có huyết mạch kiếp lôi, thân thể thiên lôi, tự cho là mình siêu phàm, được khen là niềm kiêu ngạo của Tử Lôi tông.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, chậm rãi lên tiếng:
- Trong hoàng cung, có đài chiến đấu hoàng gia, đài chiến đấu này chính là nơi mà hậu duệ của hoàng tộc so đấu thiên phú, có thể áp chế tu vi của tu sĩ Võ Mệnh, ta mời Diệp Không Phàm ngươi đi tới đài chiến đấu hoàng gia đánh một trận, ngươi dám ứng chiến không?
Diệp Không Phàm nheo mắt lại, trong đôi mắt khép hờ kia lộ ra sự lạnh lẽo đậm sâu.
Sao hắn có thể không biết về đài chiến đấu hoàng gia, đài chiến đấu này có thể áp chế tu vi của tu sĩ Võ Mệnh xuống cùng một cảnh giưới, để cho bọn họ chiến đấu ở điều kiện ngang hàng, thử thách chân chính chính là chiến lực của hai bên, bởi vì số tuổi của hậu duệ hoàng thất bất đồng, tu vi có mạnh có yếu, ở trên đài chiến đấu này có thể thấy được tiềm lực của bọn hắn như thế nào, rốt cuộc thì năng lực chiến đấu của ai mạnh ai yếu, không thể ngờ rằng hôm nay Tần Vấn Thiên lại cũng biết được đến đài chiến đấu này, đã thế còn mời Diệp Không Phàm hắn đánh một trận.
Ngày đó ở bên trong đấu trường, hắn đã tận mắt chứng kiến được năng lực chiến đấu của Tần Vấn Thiên, cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu đính cấp hắn cũng giết được, nhìn cặp mắt kia của Tần Vấn Thiên, trong lòng Diệp Không Phàm lại sinh ra sự kiêng dè, không dám lập tức ứng chiến.
- Ngươi, không dám?
Tần Vấn Thiên đột nhiên lạnh lùng hô lênmột tiếng, khóe miệng cong lên một nụ cười đày châm chọc:
- Thiên tài của Tử Lôi tông ư? Niềm kiêu ngạo của Tề vương phủ ư? Chết nhát!
Lời vừa nói ra, lập tức có tiếng răng rắc vang lên, Diệp Không Phàm siết chặt hai nắm đấm, phóng khí thế ra ngoài, đang định chấp nhận lời khiêu chiến cuả Tần Vấn Thiên, nhưng mà lại thấy một vị lão giả của Tử Lôi tông mở miệng nói:
- Thật là nực cười, tu vi của tu sĩ võ mệnh có mạnh có yếu, sao lại phải áp chế cảnh giới để chiến đấu với ngươi?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía lão giả, lạnh nhạt nói:
- Tần mỗ gia nhập Trượng Kiếm tông không lâu, nghe nói Tử Lôi tông và Trượng Kiếm tông nổi danh, những ngày còn ở Huyễn vương phủ ta từng đánh một trận với vài đệ tử Tử Lôi tông, nhưng đều là không đỡ nổi một đòn, toàn là một lũ rác rưởi, dĩ nhiên, có lẽ những đệ tử Tử Lôi tông mà Tần mỗ gặp đều là những người có thực lực yếu kém, không biết trong số các đệ tử của Tử Lôi tông ở đây, có ai còn có năng lực, dám lên đài chiến đấu hoàng gia đánh một trận với Tần mỗ không, nếu như những người này không được, các vị tiền bối đi trước của Tử Lôi tông lên thay cũng được.
Những lời này mà Tần Vấn Thiên nói ra, đã không chỉ là khiêu khích sỉ nhục một mình Diệp Không Phàm nữa rồi, mà là sỉ nhục cả toàn bộ Tử Lôi tông.
Cường giả Tử Lôi tông nghe những lời ấy thì vô cùng giận dữ, trên vòm trời phát ra từng tia chớp sáng lóa, trực tiếp bổ vào phía trước Tần Vấn Thiên, đáng sợ đến cực điểm.
- Tiền bối không cần phải uy hiếp ta như vậy, ta chỉ là một kẻ vô danh vừa bước vào Trượng Kiếm tông, ở tại hoàng cung Diệp quốc được một tháng, trong một tháng này, Tần mỗ có tản tin tức ra ngoài, nguyện được khiêu chiến bất kỳ nhân vật Thiên Cương nào của Tử Lôi tông tại đài chiến đấu hoàng gia, bao gồm cả Diệp Không Phàm, dĩ nhiên, nếu như một tháng sau, Diệp Không Phàm vẫn không có can đảm đứng ra ứng chiến, thì ta cũng không cần phải nói thêm cái gì, mọi người ở Hoàng Cực Thánh Vực đều sẽ biết rằng Tử Lôi tông ở trong chín đại môn phái là điều nực cười đến mức nào.
Vẻ châm chọc trong mắt Tần Vấn Thiên nồng đậm đến cực điểm, thế rồi hắn xoay người rời đi:
- Tề vương phủ có rất nhiều cường giả, Tần mỗ tự hỏi chẳng lẽ không có ai có năng lực giết chết hạng người ti tiện vô năng như tên Diệp Không Phàm này, phàm là ngươi có một chút khí phách và can đảm, xin mời bước ra ứng chiến trong vòng một tháng, nếu ngươi thật sự vô dụng như thế, ta cũng sẽ không nói gì, ta sẽ trực tiếp lấy tu vi của một tháng sau khiêu chiến với ngươi, không cần ngươi phải áp chế tu vi.
Nói hết lời, bóng dáng Tần Vấn Thiên đã càng lúc càng xa, thương thế của Nhân Hoàng còn chưa khỏi hẳn, hắn nhục nhã Tử Lôi tông cùng với Diệp Không Phàm, đồng thời ước hẹn một tháng, chính là không hy vọng giờ phút này Nhân Hoàng và Tề vương khai chiến, một tháng sau, thương thế của Nhân Hoàng có thể khỏi hẳn, khi đó, cũng chính là ngày tận thế của Tề vương!
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
165 chương
36 chương
501 chương
105 chương
1412 chương