Võ đạo tinh hồn
Chương 388 : Đời này không phụ các ngươi
Sở dĩ Tần Vấn Thiên dám bất chấp hậu quả sử dụng Diệt Tiên Kiếm là vì hắn tu hành Đại Niết tiên pháp, có một thân thể khác đang tu hành cảm ngộ ở hoàng lăng của Đại Hạ. Những gì mà thân thể kia đang cảm ngộ thì cũng giống như Tần Vấn Thiên đang cảm ngộ, lúc nào cũng tu hành không ngừng nghỉ, bên này lịch luyện bên kia cảm ngộ.
Vì vậy cho dù một thân thể chết đi thì hắn vẫn không chết. Đương nhiên thân thể mà Tần Vấn Thiên coi trọng nhất vẫn là bản tôn, nếu không phải không còn cách nào khác thì cớ sao lại phải bỏ mạng chứ. Chẳng qua cường giả của các thế lực lớn đã niêm phong không gian để bao vây tiêu diệt, đây đã là tuyệt cảnh, hoặc là cả đám cùng chết hoặc là chỉ mình hắn chết nhưng bảo vệ được Tiểu Hỗn Đản cùng Luyện Ngục.
Dưới tình huống như vậy, hắn đương nhiên thà lựa chọn hy sinh bản thân mình.
Tuy hắn cam nguyện hy sinh, nhưng Luyện Ngục sẽ không đồng ý. Đối với Luyện Ngục mà nói, Tần Vẫn Thiên chính là tất cả của nó.
Thế nên, sau khi biết Tần Vấn Thiên muốn làm gì thì Luyện Ngục dứt khoát đặt hắn cùng với cả Tiểu Hỗn Đản dưới thân thể nó, sau đó giang rộng cánh, bảo vệ thật kỹ một người một thú, ánh mắt nó vẫn hung ác nhìn chằm chằm đám người kia.
- Luyện Ngục, để ta ra ngoài đi.
Tần Vấn Thiên ở bên trong hét lớn, nhưng Luyện Ngục làm như không nghe thấy, vẫn bảo vệ hắn kỹ càng ở dưới thân khiến cho Tần Vấn Thiên muốn tránh thoát cũng không được.
- Thật sự là một con yêu thú trung thành, không bằng đi theo ta đi, thế nào hả?
Một cường giả đủng đỉnh bước ra, nhìn Luyện Ngục chăm chú.
Luyện Ngục há miệng phun ra một đạo Luyện Ngục Chi Liên quay cuồng xông tới. Tên cường giả kia hừ lạnh một tiến, vươn tay ra, lực lượng hàn băng đông cứng hư không mạnh mẽ va chạm với Luyện Ngục Chi Liên, ngay sau đó cả hai đều cùng vỡ tan. Những cường giả khác lần lượt bước tới, lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Luyện Ngục Chu Tước.
- Trong tuyệt cảnh như thế này mà ngươi còn muốn bảo vệ chủ nhân của ngươi ư? Ngươi thân là chu tước, là một trong yêu thần bát phương. Đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Một người khác đi lên muốn thu phục Luyện Ngục, nhưng nghênh đón hắn vẫn là Luyện Ngục Hỏa ngập trời.
- Đồ không biết điều.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, phát động công kích.
- Nếu đã không thể thuần phục được con yêu này thì giết chết nó đi. Hỏa diễm của nó có tác dụng với ta.
Một nhân vật cường đại của Kim Diễm thế gia lạnh lùng nói, hắn chống lại hỏa diễm đi tới trước, bất chợt chỉ ngón tay, đánh về phía Luyện Ngục.
Tên cường giả chuyên dùng lực lượng hàn băng cũng đồng thời tiến lên trực tiếp đánh ra một chưởng ấn, đóng băng hết thảy, đánh lên người Luyện Ngục, thân thể Luyện Ngục chợt run lên rồi lại vẫn đứng yên như cũ.
- Con nghiệt súc này thật là cố chấp! Vốn muốn thuần phục nó, nhưng đáng tiếc nó lại trung thành một cách ngu xuẩn như vậy.
Lại có công kích đánh tới, lực lượng khổng lồ vô tận như nặng ngàn vạn cân đánh vào thân thể khiến Luyện Ngục run rẩy dữ dội, phun ra máu tươi.
Ngay cả Tần Vấn Thiên đang ở phía dưới cũng cảm nhận sâu sắc được sự chấn động mạnh mẽ của cỗ lực lượng này. Nhưng tất cả đã bị Luyện Ngục chặn lại, chỉ có vài tia lực lượng dao động truyền tới trên người hắn.
- Luyện Ngục!
Đôi mắt Tần Vấn Thiên đỏ bừng. Hắn tức giận gầm thét, nhưng Luyện Ngục có tai như điếc, làm như không nghe thấy. Nó chỉ có một ý niệm là không thể để Tần Vấn Thiên chết được, nó sống thì Tần Vấn Thiên cũng sẽ sống.
Tuy Tiểu Hỗn Đản được bảo hộ ở phía dưới nhưng vẫn đang điên cuồng phun ra lực lượng tinh thần, hô hấp cực nhanh, ánh mắt của nó cũng biến thành màu đỏ thẫm, hung quang hừng hực.
“Ầm! “
Một luồng sấm sét chém mạnh xuống, đất đai cũng hóa thành đất khô cằn. Luyện Ngục ho khan một tiếng khạc ra máu tươi, vết nứt mơ hồ xuất hiện trên người nó.
- Ngu xuẩn! Không hổ là nghiệt súc, thế mà vẫn không chịu tránh ra.
Một giọng nói châm chọc truyền tới, ngay sau đó lại là một công kích mạnh mẽ đánh xuống. Từ đầu đến cuối Luyện Ngục chỉ yên lặng đón nhận, vết thương trên thân thể càng ngày càng nặng.
- Tránh ra!
Tần Vấn Thiên muốn dùng lực lượng cường đại đẩy thân thể Luyện Ngục ra nhưng hắn lại phát hiện Luyện Ngục bảo vệ hắn quá chặt chẽ, không hề nhúc nhích tí nào.
Người bên ngoài nhìn thân thể khổng lồ kia, tuy vết thương trên người nó càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn ở yên đó bảo vệ chặt chẽ người dưới thân, dường như muốn nói cho những người ở đây biết rằng muốn giết Tần Vấn Thiên thì phải bước qua xác nó trước.
“Grừ…!”
Bên dưới có tiếng gào thét của Tần Vấn Thiên truyền ra, một cổ yêu khí kinh khủng điên cuồng phun trào, huyết mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên như muốn nổ tung, một luồng yêu lực kinh người tràn ra, ý chí phần yêu trong hắn dường như càng trở nên cường đại hơn, dường như đã bước vào cảnh giới thứ hai là Hóa Cảnh.
Nhưng lúc này Tần Vấn Thiên lại không có cảm giác hưng phấn chút nào cả. Hắn chỉ muốn đẩy Luyện Ngục ra, nhưng dù cho lực lượng của hắn lại tăng mạnh lần nữa thì vẫn vô dụng, Luyện Ngục có chết cũng không chịu tránh ra.
Đám cường giả bên ngoài chỉ đứng ở đó chứ không tiếp tục công kích nữa, lúc này bọn họ cũng bị rung động trước lòng trung thành của Luyện Ngục. Nếu là yêu thú bình thường thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần trước nhiều đợt công kích như vậy rồi, nhưng Luyện Ngục Chu Tước vẫn bảo vệ ở đó. Đây là tín niệm của nó, Tần Vấn Thiên còn quan trọng hơn cả sinh mạng nó.
Nhìn hơi thở của Luyện Ngục Chu Tước dần dần trở nên yếu ớt, vẻ mặt các cường giả rất khó coi, nói:
- Lực phòng ngự của yêu thú này thật mạnh. Hơn nữa cho dù là con tiểu súc sinh thì cũng thế, giết mãi mà không chết.
Bọn họ thậm chí có hơi ghen tị khi Tần Vấn Thiên lại có được hai con yêu thú như vậy làm đồng bạn.
Cường đại, trung thành.
- Tiếp tục công kích đi, nếu không thể thuần phục thì phải giết chết nó thôi.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên. Những cường giả này cũng cảm thấy rất bực bội. Bọn họ giết một con yêu thú thôi mà giết mãi không chết.
- Ừ.
Một cường giả gật đầu, sau đó bước đến trước người Luyện Ngục. Hắn giơ tay lên, một cỗ lực lượng đáng sợ tràn ra, trên ngón tay hắn dường như ẩn chứa lợi kiếm màu vàng đáng sợ, có thể đâm xuyên qua mọi thứ.
Hắn ấn ngón tay xuống, bắn về phía Luyện Ngục. Nhưng đúng lúc này thân thể Luyện Ngục vẫn yên lặng suy yếu kia đột nhiên bộc phát ra một trận hung uy kinh người.
“Vù!”
Thân thể khổng lồ của Luyện Ngục Chu Tước động đậy, lập tức nhào lên, phun ra một luồng Luyện Ngục Hỏa Liên bao phủ lấy toàn thân cường giả kia.
- A!!!
Một tiếng hét thảm vang lên, toàn thân cường giả kia đều bị Luyện Ngục Hỏa thiêu cháy, khiến cho những người khác cả kinh biến sắc mặt. Tất cả cường giả đều vội lùi lại, chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong nháy mắt, thân thể của cường giả kia đã bị đốt thành tro.
Bên dưới thân thể của Luyện Ngục xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ rung động. Không biết Tiểu Hỗn Đản đã phun ra bao nhiêu tinh quang, mà Luyện Ngục thì đang nuốt chửng chúng liên tục. Luyện Ngục đang tích trữ lực lượng, nó không dùng lực lượng này để phòng ngự mà là tích trữ lực lượng để công kích, không lãng phí một tia lực lượng nào cả, dồn tất cả để công kích.
Lúc này, tinh quang lơ lửng trên không đều rơi xuống thân Luyện Ngục. Ngoài ra Tần Vấn Thiên còn cắt cổ tay, đâm ngón tay vào thân thể Luyện Ngục điên cuồng truyền máu vào thân thể nó. Hắn đang truyền lực lượng huyết mạch của mình cho Luyện Ngục.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên tràn đầy lạnh lẽo, đôi mắt yêu dị lạnh lùng thâm thúy đâm nhói mắt người nhìn. Lạnh lùng đến mức tựa như có thể đông cứng thân thể người khác. Chỉ một ánh mắt lại có thể khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Luyện Ngục ngửa mặt lên trời hót một tiếng dài sau đó điên cuồng phun ra Luyện Ngục Hỏa càn quét cả không gian. Lại có thêm một người bị thiêu cháy, trong phút chốc thân thể người kia đã bị bắt lửa, hoàn toàn không thể dập tắt được.
- Đi!
Một tiếng quát to vang lên, mọi người vội vàng lùi ra sau. Nhưng lúc này Luyện Ngục đã lao ra, Luyện Ngục Hỏa càn quét hết thảy, Tần Vấn Thiên chậm rãi bước đi theo nó, tiếp tục rót máu tươi vào trong thân thể Luyện Ngục.
Luyện Ngục đại phát hung uy, đám cường giả của các thế lực lớn hấp tấp dẫn theo thiên kiêu của bọn họ lui về phía sau.
- Cởi bỏ niêm phong!
Một tiếng quát to truyền ra, cường giả Ân gia lập tức cởi bỏ lực lượng niêm phong, Luyện Ngục Chu Tước vẫn lao ra đằng trước.
- Đi nhanh lên!
Tiếng thét truyền ra, sắc mặt mọi người hết sức khó coi, nhao nhao phi thân chạy trốn. Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ rằng Luyện Ngục Chu Tước lại đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy.
Luyện Ngục Chu Tước cũng không đuổi giết, khí tức trên người nó đang bắt đầu nhanh chóng suy yếu, nhưng nó vẫn lơ lửng trên không nhìn chằm chằm đám người đã đi xa.
Tần Vấn Thiên đứng dưới thân Luyện Ngục, huyết mạch trong cơ thể hắn điên cuồng gào thét. Không lâu trước đó, lúc hắn rơi vào trạng thái điên cuồng thì mơ hồ cảm nhận được một loại lực lượng đáng sợ khác ẩn trong huyết mạch của yêu. Chẳng qua là còn chưa được kích phát, thế nên hắn mới rót lực lượng huyết mạch vào trong thân thể Luyện Ngục.
Nhưng mà trước đó vì bảo vệ Tần Vấn Thiên, Luyện Ngục đã không dùng một chút lực lượng nào để công kích, tất cả đều dùng để chống đỡ, không màng sinh tử chỉ vì tích trữ lực lượng. Nhờ vậy nên ngay khi Tần Vấn Thiên rót huyết mạch vào trong cơ thể nó cộng thêm sự nỗ lực của nó và Tiểu Hỗn Đản thì mới có thể lập tức thiêu đốt bản thân, bạo phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Nhưng Tần Vấn Thiên biết đây chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi. Luyện Ngục gần như đã tiêu hao cạn kiệt bản thân rồi.
“Bùm!”
Thân thể Luyện Ngục rơi xuống, toàn thân cực kỳ suy yếu, không còn chút lực lượng nào. Tần Vấn Thiên ôm lấy thân thể to lớn của nó để nó đè trên người mình. Luyện Ngục vẫn mở to mắt nhìn Tần Vấn Thiên, dường như còn có ý cười ôn hòa.
Nó làm được rồi, nó đã bảo vệ Tần Vấn Thiên không chết. Như vậy tất cả mọi việc nó làm đều đáng giá.
Thấy ý cười trong mắt Luyện Ngục, Tần Vấn Thiên lại cảm thấy lòng mình quặn đau. Luyện Ngục chính là yêu linh, chấp niệm lớn nhất của Luyện Ngục chính là bảo vệ hắn.
Hắn sống thì nó sống.
Nếu ai muốn hắn chết thì phải giết nó trước.
Đây là tình cảm của yêu linh, trên thế gian có bao nhiêu người có thể so với nó.
Nó sống vì hắn, nay cũng sắp vì hắn mà chết đi.
Tiểu Hỗn Đản nhào lên, đôi mắt đỏ bừng ngấn lệ. Nó đã thông linh nên cũng chất chứa tình cảm mãnh liệt. Trước giờ nó vẫn luôn sống nương tựa với Tần Vấn Thiên. Sau đó nó nuốt chửng Luyện Ngục rồi có tình cảm, luôn coi Tần Vấn Thiên chính là người duy nhất mà chúng nó phải bảo vệ.
Luyện Ngục cũng giống nó, cũng nguyện trả giá sinh mạng để bảo vệ hắn.
Tần Vấn Thiên nhìn hai yêu thú, cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhưng khi nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, hắn lại đau lòng.
- Đời này không phụ các ngươi.
Tần Vấn Thiên nhìn hai yêu thú, trong đôi mắt ướt lệ kia lại mang theo ý cười ấm áp. Hắn nói với Luyện Ngục:
- Huyết mạch của ta có thể dưỡng yêu. Luyện Ngục, ngươi vào huyết mạch của ta trước đi.
Dứt lời, hắn đặt tay lên người Luyện Ngục. Trong phút chốc thân thể Luyện Ngục đã bị huyết mạch của hắn hút vào.
Thân thể Luyện Ngục tiến vào trong huyết mạch của hắn, lưu động trong cơ thể hắn.
Đôi mắt Tiểu Hỗn Đản sáng ngời, trong lòng cũng vô cùng cảm động, đời này không phụ các ngươi!
“Bõm!”
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, Tiểu Hỗn Đản xông lên trời, duỗi cánh lơ lửng trên không. Nó cúi đầu nhìn phương xa, nhả ra từng tiếng:
- Tần - Vấn - Thiên!
Giọng nói này hơi có vẻ ngây thơ, cũng không quá rõ ràng, nhưng trong mắt Tần Vấn Thiên lại bộc phát ánh sáng sáng rạng rỡ. Hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng trong không trung, ý cười trong mắt càng sâu sắc. Đây chính là câu nói đầu tiên của Tiểu Hỗn Đản: Tần - Vấn - Thiên!
Hắn chậm rãi dời mắt, nhìn về phía thành Huyễn Vương, ý cười tan biến, hóa thành tia sáng lạnh như băng:
- Thù này phải trả bằng máu!
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
165 chương
36 chương
501 chương
105 chương
1412 chương