Võ Đạo Đan Tôn
Chương 935
- Lâm Tiêu này mạnh đến khó tin, chỉ ngồi một chỗ, cách mấy trăm thước đánh bay Đường Lăng. Hắn là yêu nghiệt gì vậy?
Lâm Tiêu quay đầu nói với đám người Chu Tân:
- Mấy người có cần ta tiễn không?
Người Lâm Tiêu bộc phát khí thế cuồng bạo, đao khí kinh khủng đến tột đỉnh bao phủ nguyên đại điện. Chỉ trong khoảnh khắc mấy người bên cạnh Chu Tân bị trấn áp khí huyết sôi trào, thụt lùi. Trừ Chu Tân ra thì tất cả đều phun ra máu.
Mọi người giật mình. Lâm Tiêu đúng là lợi hại, không chỉ hư danh, mới phát ra khí thế đã chấn người hộc máu.
Mấy người lúc trước còn vênh váo giờ hút ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh khủng nhìn Lâm Tiêu như ngó ma quỷ.
Chu Tân trợn to mắt nói:
- Đây là đao ý mấy phẩm? Khủng bố quá.
Chu Tân cẩn thận đánh giá Lâm Tiêu, thầm giật mình.
Chu Tân cứ nghĩ danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc của Lâm Tiêu là vì hắn đánh bại thiên tài Đế quốc Thần Võ, mọi người kích động quá tùy tiện trao cho hắn danh hiệu này. Nay xem ra danh xứng với thực.
Chu Tân cười phá lên:
- Ha ha ha, hay cho Lâm Tiêu, quả nhiên danh bất hư truyền!
Ánh mắt Chu Tân sắc bén nhìn Lâm Tiêu:
- Nhưng rốt cuộc có phải là đệ nhất thiên tài hay không phải hỏi qua đôi tay ta. Đỡ được một chiêu thì sau này Chu Tân ta tuyệt đối không nhắc đến nó nữa.
Vù vù vù!
Thân như tàn ảnh, không thấy Chu Tân có động tác gì thoáng chốc đã bay ra ngàn thước.
Chu Tân đứng bên trên điện vũ, chỉ vào Lâm Tiêu, quát to:
- Có dám chiến không?
Lâm Tiêu đứng dậy:
- Có gì không dám?
Lâm Tiêu chậm rãi bước ra đại điện.
Đầu tiên là chụp cho danh hiệu nặng nề, nếu Lâm Tiêu không nhận khiêu chiến của Chu Tân thì sau này còn nhiều cường giả tre già măng mọc kéo đến. Ít nhất nhiều người trong đại điện ôm suy nghĩ này, chẳng qua tạm thời không đứng ra. Nếu vậy Lâm Tiêu quyết định hơi bộc lộ thực lực, bớt gặp rắc rối.
Lâm Tiêu bay lên cao, xa xa đối diện Chu Tân. Gió lạnh sắc bén thổi bay vạt áo của Lâm Tiêu kêu phần phật.
Giờ phút này, mọi người trong đại điện đều chạy ra ngoài cửa, ngước nhìn bầu trời. Cách chỗ cư trú không xa, nhiều cường giả đỉnh cao không vào đại điện cũng bị khí tức trên bầu trời hấp dẫn, ra khỏi đình viện, giật mình nhìn cảnh tượng trên trời. Cường giả trong phạm vi mấy chục dặm bị khí thế khủng bố của Lâm Tiêu, Chu Tân hấp dẫn đến đây.
- Khí thế thật khủng khiếp, là Chu Tân. Nhưng thanh niên tóc đen đối diện Chu Tân là ai? Thoạt trông trẻ tuổi hơn Chu Tân.
- Ngươi không biết sao? Hắn là Lâm Tiêu, gần đây nổi tiếng trong đế quốc, uy danh hiển hách, được gọi là đệ nhất thiên tài đế quốc.
- Ra là hắn, sao hai người đó đối đầu nhau?
- Hừ! Nếu ta đoán đúng chắc là vì danh hiệu đệ nhất thiên tài kia.
Các cường giả xì xầm bàn tán, mắt nhìn chăm chú.
Hoàng cung cách đại điện không xa, trong một biệt viện tinh xảo, ba cường giả trẻ tuổi khí thế hùng hồn ngồi xếp bằng. Đối diện ba người là Bách Lý Huyền, tứ hoàng tử của đế quốc.
Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền đứng dậy nhìn lên trời:
- Ủa?
Bách Lý Huyền nói với nam nhân dẫn đầu ba người:
- Tiêu huynh, vị kia là Lâm Tiêu mà ta đã nói với Tiêu huynh, mới đến đế đô không lâu lại gây sự với người khác.
Ba người ngước lên nhìn.
Một người cười khẩy nói:
- Thì ra hắn là Lâm Tiêu, đứng đối diện là Chu Tân quán quân Phong Vân bảng cùng quý với chúng ta. Đúng như tứ hoàng tử điện hạ nói, Lâm Tiêu thật biết gây chuyện thị phi. Chờ xem Lâm Tiêu có mấy cân mấy lượng, đệ nhất thiên tài đế quốc gì đó ta nghe là khó chịu.
Một người khác kiêu ngạo nói:
- Đúng vậy! Tiêu đại ca còn không tự xưng là đệ nhất đế quốc, tiểu tử kia là thứ gì?
Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền nhếch mép, mắt lóe tia âm trầm nhìn Lâm Tiêu.
Thanh niên thủ lĩnh mắt sáng như sao, sâu thẳm khủng bố. Thanh niên im lặng nhìn chân trời phương xa.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:
- Ra tay đi.
- Được!
Lâm Tiêu dứt khoát hành động, nguyên khí thiên địa trong phạm vi trăm dặm bị khuấy động. Nguyên khí thiên địa khủng bố chuyển động, lấy Chu Tân làm trung tâm hình thành vòi rồng phong vân vô hình. Trong vòi rồng có lôi quang dâng lên, từng tia chớp lấp lóe. Bầu trời tối sầm như tận thế ập đến, khiến người khủng hoảng.
Khí thế trên người Chu Tân tăng vọt, đôi mắt gã như điện bắn ra hai luồng thần quang.
Răng rắc!
Tia chớp từ trên mây giáng xuống.
Ầm vang, Chu Tân ra tay.
- Lôi Đế Diệt Thế quyền!
Ầm ầm ầm!
Chu Tân vung nắm đấm, lôi quang vô tận dâng lên. Hư không trước mặt đột nhiên xuất hiện lôi trì rậm rạp bao la. Trong lôi trì có một thần ảnh như ẩn như hiện, cao cao tại thượng, toát ra uy hiếp hủy diệt tất cả. Chỉ mới lộ ra khí thế đã khiến vô số cường giả ngực khó chịu đứng bên dưới ngực khó chịu, thụt lùi lại.
- Là Lôi Đế Diệt Thế quyền!
- Quyền pháp thiên cấp trung giai, tu luyện đến mức tận cùng như Lôi Đế diệt thế, lôi quang dâng lên không gì không bị diệt, không gì là không chém được.
- Khủng bố thật, xem khí thế thì Chu Tân đã tu luyện Lôi Đế Diệt Thế quyền đến cực độ, kết hợp đẳng cấp Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đủ sánh bằng cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn.
- Lâm Tiêu gặp nguy hiểm rồi.
Chu Tân đánh ra một quyền làm mọi người giật mình nhẹ kêu, vẻ mặt rung động.
Chu Tân nhếch mép cười nhạt. Lôi Đế Diệt Thế quyền là quyền pháp mạnh nhất gã hiện có. Một quyền đánh ra không gì ngăn cản, như Lôi Đế diệt thế, uy lực sánh bằng một kích của cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn. Chu Tân cho rằng Lâm Tiêu mạnh cách mấy cũng sẽ bị đè bẹp.
Đối diện quyền ảnh lôi quang đầy trời, Lâm Tiêu vẫn rất bình tĩnh:
- Ma Ngục Đao, chém!
Lôi Đình đao ra khỏi vỏ, tư thế cuồng ngạo chém ra.
Luồng đao quang đen xuất hiện trong thiên địa chém vào lôi quang ập đến. Cùng là Ma Ngục Đao, sau khi đao ý đột phá đến thập phẩm thì uy lực không chỉ tăng gấp đôi. Đao quang đen như mực bẻ gãy nghiền nát kèm theo đao ý khủng bố đến mức tận cùng chém ra Lôi Trì, ngay sau đó đánh nát ảo ảnh Lôi Đế ở bên trong, va chạm với bao tay của Chu Tân.
Chu Tân trợn tròn mắt phun máu:
- Phụt!
Chu Tân tức giận bay ngược ra, võ phục rách, vẻ mặt chật vật.
Lâm Tiêu cất đao vào vỏ:
- Cỡ như ngươi cũng muốn giành danh hiệu đệ nhất đế quốc? Luyện thêm năm năm cũng không đủ.
Lâm Tiêu đi vào đại điện.
Mọi người giật mình há hốc mồm.
- Cái gì? Chu Tân thua?
Chu Tân ổn định thân hình, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lòng vừa xấu hổ vừa tức giận:
- Ngươi . . .!
Chu Tân muốn tấn công lần nữa nhưng không có can đảm chiến đấu tiếp. Người ngoài không rõ nhưng Chu Tân đánh nhau với Lâm Tiêu, gã hiểu cái gì phá được một quyền của gã.
Chu Tân rít gào trong lòng:
- Đao ý thập phẩm, không sai, mới rồi Lâm Tiêu phát ra một chút uy hiếp chắc chắn là đao ý thập phẩm. Rõ ràng hắn mới chỉ là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, sao có thể?
Chu Tân biết rõ đao ý thập phẩm đại biểu cho cái gì.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương