(1) Đao Vương cốc đông nghìn nghịt người. Đao Vương cốc không giống như ba năm trước, bởi vì vực đao thu nhỏ dẫn đến đao ý trong Đao Vương cốc yếu đi, cộng thêm đao tinh xuất hiện, hai bên Đao Vương cốc bị mở ra. Đứng vòng ngoài có thể thấy vực đao cách không xa. Giờ phút này, tận cùng Đao Vương cốc, trên ghềnh đá lởm chởm, nhiều võ giả vòng tới vòng lui Đảo Đao Vương tìm kiếm cái gì đó. Cơ bản có thể đến bên cạnh bờ sông toàn là cao thủ trong đao khách, thực lực cỡ Hóa Phàm Cảnh trung kỳ, hậu kỳ, khí thế không yếu. Trên nghềnh đá, một hộ vệ mặc võ phục Khương gia quát mắng hướng mặt sông: - Mau lên, không được làm biếng, nếu không sẽ cho các ngươi biết tay! Hộ vệ ánh mắt sắc bén, khí thế vênh váo. Đưa mắt nhìn trong nước sông toàn là các võ giả lặn xuống nước, bị sóng đao oanh kích mặt tái xanh. Nhưng bị võ giả Khương gia quát mắng, bọn họ buộc phải lặn xuống tìm đồ. Mắt Lâm Tiêu sắc lạnh: - Là Nhiếp Phúc, Nhiếp Lãng, còn có Nhiếp Hùng. Người trong sông không nhiều, khoảng hơn hai mươi người, là đám gia chủ Nhiếp gia. Trên ghềnh đá có khá nhiều đệ tử Nhiếp gia, toàn là Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ, trung kỳ, một ít chân võ giả. Lúc trước sóng đao trong Sông Đao Lãng dù là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng khó ngăn cản, không ai vào trong nước sông được. Nhưng sau khi vực đao rút nhỏ, sóng đao chứa uy lực giảm bớt nhiều. Võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, lĩnh ngộ đao ý vô tận có thể lặn xuống sông khoảng trăm thước vùng ngoài. Vù vù vù! Lâm Tiêu bước vào Đao Vương cốc. Võ giả canh giữ ở cửa cốc thấy Lâm Tiêu đi thẳng vao Đao Vương cốc thì hét to: - Tiểu tử, đứng lại! Ngươi từ đâu đến? Không biết quy định sao? Vào đây phải nộp phí mới được vào Đao Vương cốc! Một đội hộ vệ hùng hổ xông lên, vũ khí sáng choáng, mắt hung tợn. Lâm Tiêu biến sắc mặt, hét to: - Cút đi! Thanh âm như sấm sét, khí thế khuếch tán chấn bay đám hộ vệ xông lên. Đám người chật vật té dưới đất. Tình huống nơi này hấp dẫn cường giả Khương gia chú ý, bọn họ gầm rống quát nạt. - Tiểu tử thối! - To gan! - Muốn chết! Cùng lúc đó, các võ giả tìm kiếm đao tinh bên gềnh đá cũng bị hấp dẫn, ngoái đầu nhìn, trợn mắt há hốc mồm. - Có chuyện gì? - Đã xảy ra chuyện gì? Võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ xứ ngoài kinh kêu: - Tiểu tử này là ai mà dám gây sự trong Đảo Đao Vương? Hắn muốn chết sao? Trên Đảo Đao Vương có thể nói Khương gia là vua, nói một không hai. Ai dám đắc tội Khương gia là đang tìm chết, trên trời xuống đất không người cứu được. Một cường giả Khương gia cách Lâm Tiêu gần nhất quát to: - Chết đi! Chiến đao chém xuống hóa thành thiên đao sắc bén chặt đầu Lâm Tiêu, khí thế sắc bén, sát chiêu đáng sợ. Ầm ầm ầm! Chiến đao sắc bén chém xuống, uy mãnh không gì sánh được. Cường giả Khương gia không hỏi lý do, thậm chí không nói câu nào với Lâm Tiêu đã ra sát chiêu, muốn chém chết hắn. Có thể thấy thế lực của cường giả Khương gia trên Đảo Đao Vương lớn cỡ nào. Một số võ giả lắc đầu khẽ thở dài: - Tiếc cho thiếu niên này. Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh băng nhìn cường giả Khương gia công kích, chậm rãi tiến lên. Khi đao quang chém xuống Lâm Tiêu bỗng giơ tay, hai ngón nhẹ kẹp lại. Phập phụt! Đao quang hùng hổ ầm ầm bị Lâm Tiêu bóp tắt, hắn vỗ một chưởng nhẹ phất qua cường giả Khương gia. Bùm! Các võ giả trợn tròn mắt. Cường giả Khương gia Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ trợn to đôi mắt kinh hoàng nổ tung trong không trung, biến thành bụi máu bắn tung tóe rơi xuống đất, không chừa mẩu xương. Toàn trường hóa đá, lặng ngắt như tờ, ngay sau đó tiếng ồn ào nổi lên bốn phía. - Tiểu tử này là ai mà một chưởng giết một cường giả Khương gia Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ? - Khủng bố quá, hai ngón tay kẹp đao quang cường giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ dốc sức chém ra, thực lực như vậy ít nhất là cường giả vô địch Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ mới làm nổi. - Ủa? Sao ta thấy tiểu tử này hơi quen. - Ta nhớ ra rồi . . . Trong tiếng ta thán, đám cường giả Khương gia xúm lại có người biểu tình thay đổi, nhận ra thân phận của Lâm Tiêu. - Là ngươi . . .! Đây là một trưởng lão của Khương gia, ngày xưa Lâm Tiêu đánh bại Khương Nhân Kiệt trước cửa phủ đệ Nhiếp gia thì vị trưởng lão này cũng có mặt. Trưởng lão chính mắt thấy Lâm Tiêu dùng đao ý tứ phẩm đánh bại Khương Nhân Kiệt tộc trưởng Khương gia, phế bỏ đao ý vô tận tam phẩm tiểu thành của Khương Nhân Kiệt, để lại dấu ấn khó phai suốt đời trưởng lão này. Trưởng lão Khương gia biểu tình kích động nói: - Hắn chính là tiểu tử ngày xưa thay Nhiếp gia đánh bại gia chủ! Ngăn hắn lại, nếu gia chủ biết sẽ thưởng hậu hĩnh! Trưởng lão Khương gia thấy Lâm Tiêu chẳng những không sợ mà còn cười như điên: - Ha ha ha! Trên trời có đường ngươi không đi, dưới đất không cửa cứ xông vào. Nếu đã đến thì đừng đi nữa, chắc hẳn gia chủ rất vui lòng gặp ngươi. Trong tiếng hét của trưởng lão, đám cường giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ Khương gia giám sát các võ giả tìm kiếm đao tinh nghe lệnh bay lên, mặt dữ tợn bao vây Lâm Tiêu vào giữa. Trong đám người thì trưởng lão mạnh nhất, Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Ngoài ra có gần mười võ giả Hóa Phàm Cảnh đại thành, hơn hai mươi võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ. Mỗi người đều nở nụ cười lạnh lùng, khí thế cực kỳ đáng sợ. Bọn họ nhìn Lâm Tiêu như ngó người chết. Trong Sông Đao Lãng, thấy Lâm Tiêu xuất hiện, đám người Nhiếp gia như Nhiếp Lãng, Nhiếp Hùng kinh kêu: - Lâm thiếu hiệp. - Lâm đại ca. Bọn họ nhảy ra khỏi nước sông, chạy nhanh vào sơn cốc. Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Tiêu không có vui sướng, kích động mà chỉ có căng thẳng, khủng hoảng và lo âu. Trưởng lão Khương gia bao vây Lâm Tiêu ngoái đầu nạt đám người Nhiếp Hùng lao ra khỏi nước sông: - Nhiếp Hùng, các ngươi định làm gì? Không mau quay về Sông Đao Lãng tìm đao tinh đi? Hôm nay nếu các ngươi không tìm thấy mười khối đao tinh thì buổi tối sẽ biết tay ta, cút về hết đi! Nhiếp Hùng hét to một tiếng: - Khương Hành, ngươi mới phải cút đi! Nhiếp Hùng vọt lên cao, vỗ chưởng vào chỗ đám người Khương Hành. Ầm ầm ầm! Bàn tay Nhiếp Hùng như đao, chưởng giáng xuống thiên địa biến sắc. Trong không trung có ảo ảnh hình đao ẩn hiện, đao khí đáng sợ dâng lên, cao cỡ ngũ phẩm chém vào chỗ đám cường giả Khương gia Khương Hành. - Nguy rồi! - Lùi mau! Đám người Khương Hành biến sắc mặt, tức giận rời khỏi chỗ Lâm Tiêu. Răng rắc! Mặt đất Đao Vương cốc cứng rắn nứt ra khe hở thô nửa thước, vết nứt lan tràn kéo dài đến dưới chân Lâm Tiêu. Khí thế mạnh mẽ bộc phát khiến mọi người kinh hoàng. Lâm Tiêu cảm nhận Nhiếp Hùng cường đại, nheo mắt thầm nghĩ: - Ba năm nay thực lực của Nhiếp Hùng tăng lên nhiều. Lúc trước đao ý của Nhiếp Hùng chỉ cỡ đỉnh nhị phẩm, tuy thực lực tới Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong nhưng miễn cưỡng coi như vô địch Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ. Hôm nay không có vũ khí, Nhiếp Hùng tạo thành sức phá hoại lớn thế này, nếu so với Kim Thương Tình ngày xưa thì Nhiếp Hùng đủ sức xưng tôn dưới cảnh giới Nửa Bước Quy Nguyên.