Võ Đạo Đan Tôn
Chương 733
Đoạn Thiên Cừu cuồng rống:
- Ta không tin ngươi mạnh đến mức này!
- Diệt Sát đao pháp, Đồ Lục, chém cho ta!
Đoạn Thiên Cừu liên tục chém ra các đao quang chứa tất cả sức mạnh. Đoạn Thiên Cừu thi triển thức mạnh nhất của Diệt Sát đao pháp, Đồ Lục. Chiêu này tung ra đao quang rợp trời, hủy diệt tất cả. Bầu trời bị ánh sáng bao phủ, một nhát đao có thể tàn sát hết thảy, chúng sinh dưới đất đều chết.
Dường như biết chiêu Đồ Lục không đánh bại La Thiên Đô được, Đoạn Thiên Cừu lại hét to một tiếng:
- Huyết Bạo!
Sát khí đỏ như máu đậm đặc sôi trào. Cả người Đoạn Thiên Cừu đỏ rực, lỗ chân lông chảy ra tơ máu. Diệt Sát đao pháp đã thi triển đến mức tận cùng lần nữa tăng uy lực. Đoạn Thiên Cừu biến thành Tu La sát thần, đồ diệt hết thảy.
Toàn thân La Thiên Đô tỏa hoàng khí màu vàng như vị vua cai quản nhân gian, mắt ánh tia giận dữ:
- Ngươi muốn đồ diệt thương sinh? Ai cho ngươi có quyền đó? Thương sinh thuộc về ta cai quản, chỉ có ta mới khống chế sống chết của bọn họ!
Trong lòng La Thiên Đô cho rằng gã là chúa tể của vạn vật, chỉ mình gã mới thống ngự nhân gian, quyết định sống chết của chúng sinh. La Thiên Đô không cho phép ai xâm phạm quyền sát sinh của mình.
- Bá Thế Hoàng Quyền, Hoàng Uy Hạo Đãng!
Ầm ầm ầm!
La Thiên Đô đánh ra một quyền, bá khí hoàng giả bộc lộ. Hoàng uy màu vàng bao phủ, Đoạn Thiên Cừu như sát thần đi ra từ địa ngục, nắm giữ sống chết trần gian bỗng chốc giảm khí thế. Đoạn Thiên Cừu đổi vai thành đại tướng quân cầm trăm vạn binh lính chống lại lệnh vua, tàn sát dân chúng. Hoàng giả tức giận, máu chảy ra, một mệnh lệnh, đầu rơi xuống đất.
Đoạn Thiên Cừu là đại tướng quân giết chóc không chịu nổi một kích trước La Thiên Đô có khí thế đế vương. Quyền uy quét qua, thoáng chốc lôi đài toàn là bóng quyền mênh mông, ánh sáng tan vỡ. Trong tiếng gầm rú, Đoạn Thiên Cừu hộc máu đập mạnh vào màn sáng màu lam, thua trận so đấu.
La Thiên Đô lạnh lùng nhìn xuống Đoạn Thiên Cừu bị thương nặng té dưới đất, gã chắp hai tay sau lưng. La Thiên Đô bước xuống lôi đài như vị vua bãi giá về cung.
Ánh mắt kiêu ngạo, coi rẻ, khinh thường làm Đoạn Thiên Cừu lần nữa hộc máu:
- Phụt!
Mắt Đoạn Thiên Cừu tràn ngập sát khí.
Tiếp theo là Trương Thuần Hi và Tuyệt Vô Danh so đấu.
Trước mặt Trương Thuần Hi thì Tuyệt Vô Danh chẳng có chút đất dùng võ, Duy Tâm Nhất Thương cũng bất lực. Bất cứ chiêu thức nào đều bị Trương Thuần Hi đè chặt, sau mấy chục chiêu thì gã thua. trận thứ mười tám, Lâm Tiêu đấu với Đông Phương Nguyệt Mính.
Đông Phương Nguyệt Mính nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt kỳ dị:
- Không ngờ trận chiến đầu tiên giữa ngươi và ta là ở đại tái Phong Vân bảng.
Ngày đầu tiên Lâm Tiêu tham gia Trại huấn luyện thiên tài, khi hắn còn chỉ là Chân võ giả tam chuyển thì Đông Phương Nguyệt Mính đã là thiên tài số một đứng đầu trại huấn luyện thiên tài, võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ, cao cao tại thượng.
Những ngày tiếp theo Lâm Tiêu mạnh mẽ vượt trội, đường đi suôn sẻ, liên tục phá kỷ lục trong Trại huấn luyện. Gần một năm Lâm Tiêu đã đứng sau Đông Phương Nguyệt Mính trên xếp hạng ngọc bích, đệ tử xếp thứ hai. Trong thứ hạng phòng rèn luyện, Lâm Tiêu với thành tích cửa thứ bảy vượt mặt Đông Phương Nguyệt Mính, chấm dứt địa vị thống trị dài hai năm của nàng.
Từ lúc Lâm Tiêu tham gia trại huấn luyện thiên tài, Đông Phương Nguyệt Mính luôn chiếm cứ thứ hạng cao trong trại huấn luyện lần đầu tiên cảm nhận áp lực. Đông Phương Nguyệt Mính dốc sức tu luyện hơn. Xếp hạng phòng rèn luyện khiến Đông Phương Nguyệt Mính chính thức xem Lâm Tiêu là đối thủ thật sự. Tiếc rằng khi hai người sắp đụng độ thì Đông Phương Nguyệt Mính kết thúc năm năm tu luyện, tốt nghiệp khỏi Trại huấn luyện thiên tài. Hai bên tiếc nuối chưa thể so đấu với nhau.
Giờ phút này, hai người chạm mặt. Không ai ngờ lần đầu tiên Lâm Tiêu, Đông Phương Nguyệt Mính chiến đấu với nhau sẽ ở trong đại tái Phong Vân bảng của đế quốc. Xem tình huống mấy trận so đấu trước thì Lâm Tiêu mạnh hơn Đông Phương Nguyệt Mính, đây là điều chắc chắn.
Đông Phương Nguyệt Mính lắc đầu, nói:
- Thật sự không ngờ.
Đông Phương Nguyệt Mính thật tình không dự đoán được. Tốc độ Lâm Tiêu trưởng thành thật kinh khủng, khủng khiếp đến nỗi Đông Phương Nguyệt Mính tự phụ là thiên tài đỉnh cao nhất Quận Hiên Dật cũng thấy tự ti.
Đông Phương Nguyệt Mính là số ít vài người biết năm nay Lâm Tiêu mới chỉ mười chín tuổi, nhỏ hơn La Thiên Đô một tuổi, quá biến thái.
- Đến đây, để ta xem thực lực của ngươi rốt cuộc đáng sợ cỡ nào.
Đông Phương Nguyệt Mính vừa dứt lời liền tấn công, ánh sáng lấp lánh, trời trăng hiện ra. Các đòn công kích lóe qua với quỹ tích kỳ lạ khó tìm. Tuy nhiên vô ích trước mặt Lâm Tiêu. Đòn công kích bị Trương Thuần Hi nhìn thấu thì càng lồ lộ trước mắt Lâm Tiêu, không nói đến trần trụi nhưng hắn có thể thấy nhiều điểm yếu. Sau đợt ác chiến, Lâm Tiêu một nhát đao chém nát công kích của Đông Phương Nguyệt Mính, mũi đao ngừng lại cách cổ họng nàng một tấc.
Đông Phương Nguyệt Mính chắp tay:
- Tâm phục khẩu phục.
Đông Phương Nguyệt Mính xoay người đi xuống lôi đài, động tác dứt khoát, không chút ủ rũ.
Dưới lôi đài, Đông Phương Nguyệt Mính hốc mắt ướt nước thầm nghĩ:
- Phụ vương, nữ nhi không thể thực hiện lời hứa trước lúc so đấu. May mắn quận Hiên Dật chúng ta còn Lâm Tiêu.
Mười tám trận so đấu đã kết thúc, vòng xếp hạng cuối cùng đã qua một nửa. Trọng tài tuyên bố tạm nghỉ một canh giờ rồi tiếp tục so đấu.
Các tuyển thủ quay về khu vực của mình, trị thương, phục hồi. Chín tuyển thủ hạt giống được tinh thần khí vận chiếu cố nên tốc độ lành vết thương cực nhanh, vết thương nặng cỡ nào có tinh thần khí vận ảnh hưởng thì sẽ nhanh chóng lành lại ngay, điều này bảo đảm sự công bằng của đại tái.
Một canh giờ sau, tiếp tục so đấu.
Trận thứ mười chín, Uất Trì Quật đấu với Trương Thuần Hi.
Trước Huyền Phương Bất Diệt Thể của Uất Trì Quật thì tinh thần lực của Trương Thuần Hi hoàn toàn thành bình bông. Trương Thuần Hi dốc hết sức công kích nhưng không phá được phòng ngự của đối phương thì làm sao đánh? Đương nhiên là thua trận.
Trận thứ hai mươi, La Thiên Đô đấu với Tuyệt Vô Danh.
Một chưởng, chỉ một chưởng là Tuyệt Vô Danh bay ra, hoàn toàn thua trận so đấu.
Trận thứ hai mươi mốt, Trương Thuần Hi đấu với Tinh Mộng Vũ.
Tinh Mộng Vũ rất bất đắc dĩ, nói đến khắc chế thì mặt nào đó Trương Thuần Hi cũng khắc chế nàng. Trương Thuần Hi có tinh thần lực khống chế vật công kích, dễ dàng bắt giữ dấu vết trong không khí. Hai bên đại chiến hơn hai trăm hiệp, cuối cùng Trương Thuần Hi bắt được một cơ hội thoáng qua trong giây lát, khó khăn thắng trận chiến.
Kết thúc so đấu, Trương Thuần Hi thở hổn hển.
- Ta nói thật là không muốn so đấu với nàng chút nào.
Chiến đấu với Tinh Mộng Vũ làm Trương Thuần Hi tập trung tinh thần cao độ, thi triển tinh thần lực thời gian dài dẫn đến mệt não. Nếu Tinh Mộng Vũ cứ kiên trì tiếp tục không lộ ra chút sơ hở nào thì người thua sẽ là Trương Thuần Hi.
Sắc mặt của Tinh Mộng Vũ càng khó xem hơn:
- Câu này nên để ta nói mới đúng.
Tinh Mộng Vũ thấy Trương Thuần Hi đã đến nỏ mạnh hết đà, nàng kiên trì thêm chút nữa là sẽ thắng. Tiếc thay người lộ ra sơ hở trước là Tinh Mộng Vũ.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương