Võ Đạo Đan Tôn
Chương 680
- Nói đúng, nhưng mà Cổ Thần cũng không phải quả hồng mềm a. Kiếm ý của hắn đã đạt tới tiểu thành, nếu như Lâm Tiêu không có tuyệt học ẩn giấu gì, chỉ sợ rất khó lật bàn, các ngươi không phải không biết kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý đáng sợ cỡ nào sao?
Mọi người nghị luận nhao nhao, thần sắc chấn động.
- Hừ, hiện tại biết rõ tiểu tử này đáng sợ a.
Tề Thiểu Kiệt âm thầm cười lạnh, trong nội tâm rất thoải mái.
Lúc này Tư Không Hạo chật vật sắc mặt tái nhợt đi xuống đài, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận kết cục như thế, ba năm trước đây, tuy hắn thua Lâm Tiêu nhưng phải sau một hồi chiến đấu kịch liệt, nhưng lúc này Lâm Tiêu dễ dàng đánh bại hắn, làm nội tâm của hắn như tro tàn.
- Thú vị, đáng giá ta chú ý, chẳng qua nếu như thực lực ngươi chỉ có như vậy, ta trong vòng mười chiêu sẽ thắng ngươi.
Cổ Thần mỉm cười, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu mang theo tự tin tuyệt đối.
Nếu như một kiếm khách không lĩnh ngộ kiếm ý cũng không có bao nhiêu tự tin, nhưng mà Cổ Thần kiếm ý đã đạt tới tam phẩm chút thành tựu, hoàn toàn đã vượt xa rất nhiều kiếm khách rồi.
Trận đấu này của Lâm Tiêu làm không ít đệ tử quận Hiên Dật nhìn thấy, trong lòng không có bao nhiêu khó hiểu.
Lưu Vân một lòng đuổi theo bước chân Lâm Tiêu chỉ đắng chát lắc đầu, từ khi gia nhập Trại huấn luyện thiên tài bị Lâm Tiêu vượt lên, hắn vẫn đuổi theo bước chân Lâm Tiêu, ý đồ vượt qua đối phương, nhưng cho dù là trong Thiên mộng bí cảnh, bài danh Trại huấn luyện hay là giải thi đấu Phong Vân bảng, Lâm Tiêu vẫn đi trước hắn, hắn vẫn theo phía sau, lại còn không nhìn thấy bóng lưng của đối phương a.
- Ta sẽ không buông tha!
Lắc đầu, Lưu Vân lại kiên định với tín niệm trong lòng, chính bởi vì có Lâm Tiêu đi phía trước không ngừng phát triển nhanh chóng, nếu như một khi mất đi mục tiêu này, hắn sẽ dừng bước lại, không thể tiến thêm.
- Lâm Tiêu không ngờ đã đi tới bước này.
Mộ Lăng cũng cười khổ, năm đó vừa mới gia nhập Trại huấn luyện Lâm Tiêu với nàng chỉ là tiểu sư đệ, hôm nay đã vượt qua nàng rồi.
Đông Phương Nguyệt Mính gật gật đầu:
- Thực lực Lâm Tiêu xem ra không tệ, có lẽ có hi vọng tranh đoạt bài danh trước ba mươi sáu, không hổ là người tiếp nhận vị trí thứ nhất của ta trong Trại huấn luyện thiên tài.
Chỉ có nội tâm Lý Dật Phong đang cười thầm.
- Các ngươi cho rằng đây là thực lực của Lâm Tiêu hay sao? Chờ mà giật mình tiếp đi.
Lâm Tiêu thực lực mạnh thế nào, người nơi đây chỉ có hắn rõ ràng nhất, tuyệt đối có thể tiến vào top mười Phong Vân bảng, về phần có thể đi xa hơn, Lý Dật Phong cũng không dám kết luận, bởi vì chính hắn cũng không có đạt tới cấp bậc này.
Lý Dật Phong không biết, hắn tự cho là hiểu Lâm Tiêu, lại không ngờ rằng trong ba tháng Lâm Tiêu chạy đi, thực lực đã tăng lên lần nữa.
Đây là Lâm Tiêu, ngươi vĩnh viễn không biết đối phó hắn thế nào, bởi vì đối phương mỗi thời mỗi khắc đều tiến bộ, biện pháp duy nhất của ngươi chính là không ngừng đuổi kịp và vượt qua, ý đồ đuổi theo bước chân của hắn, mặc dù như thế, đối phương cũng sẽ càng bỏ ngươi xa hơn, chỉ để lại một bóng lưng, nếu như ngươi lơ đãng dừng bước lại thì ngươi thậm chí còn không nhìn thấu dấu chân của hắn từng đi qua.
Sống cùng với thiên tài như thế, vĩnh viễn cô độc và tràn ngập áp lực.
Trận đấu kế tiếp cũng diễn ra.
- Tổn chín vòng sáu, trận thứ tám Á Thanh đấu với Lâm Tiêu.
- Ta nhận thua.
Trận đấu Lâm Tiêu nhẹ nhõm đánh bại Tư Không Hạo làm cho tất cả mọi người đã rõ ràng và hiểu được thực lực của Lâm Tiêu, quả nhiên, tuyển thủ thứ sáu rất trực tiếp lựa chọn nhận thua, tuyển thủ này chỉ ở Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, khả năng hắn bám trụ lại rất là cao, thế nên việc hắn đem tinh lực lãng phí ở trận gặp Lâm Tiêu, không bằng giữ lại thực lực để ứng phó tại trận đấu kế tiếp.
- Lâm Tiêu, ngươi bây giờ có thể nhẹ nhõm rồi, những trận đấu kế tiếp của ngươi, người nhận thua có lẽ còn không ít.
Tử Xa Sơn ở bên cạnh cười nói:
- Nhưng mà dùng thực lực ngươi, chiến đấu với ngưoi hoàn toàn là uổng phí nguyên lực, hoàn toàn không cần, nếu như là ta, ta sẽ lựa chọn buông tha.
Lâm Tiêu cười cười, từ chối cho ý kiến, với hắn mà nói lên hay không lên lôi đài, trận đấu này hoàn toàn không có gì cả, điểm khác nhau là có lên đài hay không mà thôi.
- Tổ chín vòng thứ bảy, Khâu Hoành đấu Lâm Tiêu.
- Tại sao lại để ta gặp hắn?
Khâu Hoành khóc không ra nước mắt, nhưng không có nhận thua, sáu trận truớc hắn một thắng năm thua, sớm đã mất đi cơ hội tấn cấp.
- Lâm Tiêu, không nên lưu thủ, cho ta xem chênh lệch giữa hai chúng ta đi.
Khâu Hoành thần sắc kiên nghị, ánh mắt kiên quyết.
Sau một khắc, ánh đao lóe lên, hắn không biết xảy ra chuyện gì đã bay nguợc ra sau, đụng vào màn sáng màu xanh da trời ở biên giới.
- Lâm Tiêu thắng.
Sớm đã có chuẩn bị cho nên trọng tài tổ chín quát lên.
Lâm Tiêu đi xuống lôi đài, trong tai nghe tên Lý Dật Phong.
- Tổ muời ba vòng tám, trận thứ ba Lý Dật Phong đấu Vương Phong.
Lúc này ở tổ mười ba truyền ra tiếng xôn xao lớn.
- Lý Dật Phong đấu với Vương Phong, cũng không biết ai thắng ai thua.
- Hai người bọn họ đều là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, trước đó đã chiến thắng liên tiếp, chống lại bất luận kẻ nào cũng không cần xuất chiêu thứ hai, tuyệt đối là một hồi long tranh hổ đấu.
- Lý Dật Phong là cao thủ sử dụng kiếm, Vương Phong lại có quyền pháp vô song, thân hình quỷ mị khó lường, đều là tồn tại số một số hai trong tổ mười ba, có hi vọng tranh đoạt bài danh Thiên Cương top ba mươi sáu, ai chiến thắng thì vững vàng tiến vào vòng sau.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên lôi đài mừơi ba, Lý Dật Phong đứng đối diện một thanh niên mặc áo khoác, thanh niên kia ánh mắt sáng ngời, một thân thực lực cũng là đạt tới Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, trên nguời tỏa ra khí tức đáng sợ.
- Đánh bại ngưoi, ta là đệ nhất tổ muời ba.
Vương Phong lạnh lùng nói.
Lý Dật Phong mỉm cười, nói:
- Ngươi phải thắng ta rồi nói sau.
- Tốt, vậy hãy để cho ngươi biết một chút về tuyệt kỹ của Vương Phong ta.
- Long Ngâm Hổ Khiếu!
Vương Phong rống to một tiếng, áo bào chấn động, đánh ra một quyền.
Rống!
Tiếng gào thét vang vọng thiên địa, một hư ảnh mãnh hổ hiện ra trên đài, trông rất sống động, tản ra uy áp khủng bố, lao tới cắn xé Lý Dật Phong.
- Bạo Dương Kiếm Pháp - Kiếm Đoạn Hoành Sơn!
Lý Dật Phong bất động thanh sắc, toàn thân xuất hiện nguyên lực như hỏa diễm bốc cháy, kiếm quang dài hơn mười mét xuất hiện đem hư ảnh mãnh hổ một kiếm chém thành hai khúc.
- Lại đến, long tranh hổ đấu
Vương Phong biểu lộ không thay đổi, một quyền lại một quyền, một hư ảnh chân long hiện ra, quyền phong quét qua tất cả, không khí như nổ vang.
- Bạo Dương Kiếm Pháp -- Húc Nhật Đông Thăng!
Trong hư không đột nhiên xuất hiện ánh mặt trời chói mắt, mặt trời cuồn cuộn, khí nóng quét qua các nơi, hư ảnh hình rồng uy mãnh bá đạo nổ tung, hóa thành từng đốm lửa đầy trời tứ tán ra bốn phía.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương