Võ Đạo Đan Tôn
Chương 676
- Hừ, một đám ếch ngồi đáy giếng, thực lực Cổ Thần tuyệt đối làm cho các ngươi chấn động.
Võ giả quận Đôn Hoàng thì cười lạnh.
Trên lôi đài, Cổ Thần mỉm cười, cầm kiếm nơi tay, kiếm chưa ra khỏi vỏ, kiếm khí lăng lệ bay thẳng lên trời cao giống như muốn chém vòm trời thành hai khúc.
- Ah, thật không, vậy ta chờ xem.
Ngữ khí của hắn thường thường, nhưng mà lại bộc phát như thanh lợi kiếm, cho đến khi chặt đứt tất cả ngăn cản.
Vu Sơn Hà tròng mắt hơi híp:
- Nói nhiều như vậy không làm nên chuyện gì, chúng ta nên so tài đi.
Giọng nói vang lên, Vu Sơn Hà chấn động mạnh, hai tay của hắn hơi động một chút, lúc này Cổ Thần công kích như thiểm điện, tiếng nổ vang vọng, trong hư không đột nhiên xuất hiện chưởng ảnh đầy trời, chưởng ảnh rậm rạp chằng chịt, phô thiên cái địa chẳng khác gì bão tố bao phủ Cổ Thần.
- Thật mạnh, thân thể Cổ Thần đều bị chưởng pháp bao phủ, người bình thường căn bản trốn không thoát, chỉ có thể dùng khí lực va chạm.
Có võ giả kinh hô.
- Vu Sơn Hà không đơn giản ah.
Nghe được tiếng kinh hô, Lâm Tiêu vuốt đầu, hắn thừa nhận công kích này căn bản không thể trốn, Vu Sơn Hà công kích chưởng ảnh nhìn như dày đặc, vô cùng uy mãnh, nhưng đó chỉ là biểu hiện mà thôi, trong đó chỉ có mấy đạo chưởng ảnh ẩn chứa lực lượng kinh người, mà dường như là mở đầu chưởng pháp nào đó, bởi vậy mấu chốt là không thể để cho Vu Sơn Hà dễ dàng thi triển ra như vậy, Vu Sơn Hà là người trầm ổn, một khi lâm vào tiết tấu của hắn, với kiếm khách mà nói là chuyện cực kỳ bất lợi.
Thân là kiếm khách, nhất định phải nắm giữ tiết tấu trong tay của mình, nếu như Cổ Thần nhìn thấu điểm này sẽ không tránh né.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Lâm Tiêu đưa mắt nhìn qua người Cổ Thần, xem hắn phản ứng như thế nào.
- Trảm!
Đúng như Lâm Tiêu đoán trước, đối mặt Vu Sơn Hà tiến công dày đặc, Cổ Thần rút trường kiếm ra, màu xanh biếc, kiếm quang như thu thủy bao phủ thiên địa, quấn thành một vòng, lập tức chém vào trong trong chưởng ảnh.
Phốc phốc!
Giống như hỏa diễm hiện ra và dập tắt, một kiếm này của Cổ Thần vừa đúng lúc, chặt đứt mấu chốt trong chiêu thức của Vu Sơn Hà, lập tức đánh tan vài đạo chưởng ảnh uy hiếp hắn, chợt thân hình Cổ Thần hóa thành một đạo thiểm điện, mặc cho chưởng ảnh còn lại đánh tới, trường kiếm màu xanh da trời giống như rắn độc chém thẳng về phía Vu Sơn Hà.
- Ồ, thực lực Cổ Thần cũng không tệ.
Hai mắt Lâm Tiêu sáng ngời, Cổ Thần này có thể trong thời gian ngắn xem thấu mạch tiến công của Vu Sơn Hà, hơn nữa còn phá vỡ, rồi sau đó mặc kệ các chiêu thức còn lại, ra tay nắm giữ tiết tấu trong tay của mình, không để cho đối phương dễ dàng thi triển chiêu thức, hiển nhiên nhãn lực cùng thực lực đều là thượng đẳng.
- Vu Sơn Hà tiến công lại bị phá vỡ.
- Hiện tại đến phiên Cổ Thần phản kích.
Đám võ giả dưới đài không ngừng kinh hô.
- Ha ha, thật sự có tài, đáng tiếc muộn rồi.
Đối mặt Cổ Thần tiến công, Vu Sơn Hà không có hoảng loạn, vậy mà đã ngờ tới phản ứng của Cổ Thần, không chờ kiếm quang của đối phương đánh tới, hắn đánh ra một chưởng.
- Sơn Hà Chưởng -- Chưởng Ngự Sơn Hà.
Ầm ầm!
Một chưởng này đánh ra làm lôi đài oanh động lớn, một đạo chưởng ảnh như sơn hà ập tới tuôn trào về phía trước, bao phủ Cổ Thần giống như mãng xà quấn thanh, không ngừng xiết chặt.
Răng rắc!
Kiếm quang của Cổ Thần bổ ra vỡ nát, Vu Sơn Hà không có dừng lại, tiếp tục xuất chưởng, từng đạo chưởng ảnh đánh về phía trước, mỗi một chưởng bổ ra, uy thế tăng lên một phần, trong chốc lát cả lôi đài bị chưởng ảnh vô tận bao phủ, thanh thế vô cùng to lớn.
Hắn không có vội vã đánh bại Cổ Thần, mà là làm gì chắc đó, một bước một cước ấn, giống như mãng xà săn mồi không ngừng xiết đối phương tới chết, kéo đối phương vào vực sâu tuyệt vọng.
- Nhìn kìa, Sơn Hà Chưởng xuất hiện.
- Cổ Thần xong, Vu Sơn Hà sư huynh một khi toàn lực thi triển Sơn Hà Chưởng, uy lực sẽ càng ngày càng mạnh, xơi tái đối phương từng chút, không cho đối phương có chút hy vọng nào cả.
Võ giả quận Định An liên lục lắc đầu, sau đó lại mừng rõ, mà võ giả quận Đôn Hoàng lại có vẻ mặt lo lắng, ngay cả tuyển thủ dự thi ở lôi đài bên cạnh cũng lo lắng thay.
- Chuyện này còn chưa hẳn.
Nghe chung quanh nghị luận, quan điểm của Lâm Tiêu lại khác, tuy hiện tại Cổ Thần nhìn thì đang lâm vào hoàn cảnh xấu, nhưng đôi mắt lăng lệ của hắn từ đầu tới cuối chưa từng biến hóa, vẫn vô cùng tình tảo, hiển nhiên là còn có át chủ bài chưa xuất ra.
Quả nhiên --
Ông!
Sau một khắc, một đạo khí tức kinh người bao phủ toàn bộ Sơn Hà Chưởng, khí tức làm cho người ta sợ hãi, giống như một kiếm bao phủ thiên địa, một đạo hư ảnh cự kiếm xuất hiện trên bầu trời chém mạnh vào chưởng ảnh.
- Là kiếm ý!
Trong đám người có tiếng võ giả kinh hô.
Oanh!
Hư ảnh lợi kiếm chém xuống chưa từng có từ trước đến nay, đánh nát chưởng ảnh đầy trời đang bao vây hắn, trước đó bầu trời còn bị chưởng ảnh bao phủ, Cổ Thần chật vật không chịu nổi, tùy thời có thể thua, hắn cầm trường kiếm màu xanh biếc đi lên, phong độ nhẹ nhàn, ánh mắt như lợi kiếm.
- Không nghĩ tới ngươi lại lĩnh ngộ kiếm ý.
Đồng tử Vu Sơn Hà bỗng nhiên co rụt lại, thần sắc hoàn toàn không có nửa phần bối rối, khí thế toàn thân lại tăng lên, đánh ra một quyền.
- Sơn Hà Quyền Pháp-- Sơn Hà Ý Cảnh.
Ông ông ông!
Vu Sơn Hà đánh ra một chưởng, cả trên lôi đài phong vân kích động, hư ảnh sơn hà hiện ra, lúc này hư ảnh núi sông không phải do quyền pháp đan thành, mà là xuất hiện trong hư không, sương mù che chắn làm nhiễu loạn ánh mắt của mọi người.
- Là Sơn Hà ý cảnh.
- Vu Sơn Hà sư huynh thậm chí đã tu thành Sơn Hà ý cảnh, đây chính là cảnh giới cao nhất của Sơn Hà Quyền Pháp.
Giao chiến biến đổi bất ngờ làm cho vô số người xem nhao nhao lên, vô cùng kích động.
Trên lôi đài, vốn bởi vì kiếm ý xuất hiện cho nên Cổ Thần chiếm thế thượng phong, bây giờ quyền ý xuất hiện đánh hắn bay ngược lại, giống như triệt để trầm luân.
- Bại cho ta!
Vu Sơn Hà đại khai đại hợp, gầm lên giận dữ, nguyên lực toàn thân vận chuyển tới cực hạn, đánh ra một chưởng mạnh mẽ, trong ánh mắt tràn ngập tự tin.
Trên thực tế khi hắn nhìn thấy Cổ Thần tiến lên, hắn đã có chuẩn bị đối thủ đã lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm ý, đao ý đối với võ giả Hóa Phàm Cảnh bình thường mà nói chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, nhưng với những thiên tài tham gia thi đấu Phong Vân bảng mà nói cũng không phải quá khó khăn, thi đấu Phong Vân bảng khóa trước xuất hiện không ít võ giả lĩnh ngộ kiếm ý, quyền ý.
Vì vậy đối với Cổ Thần lĩnh ngộ kiếm ý hắn cũng sớm có chuẩn bị.
Rầm rầm!
Trong hư không sơn thủy hiện ra, như mộng như ảo, từng hình ảnh núi sông quấn quanh, như là cảnh trong mơ ập tới, giống như muốn thôn phệ Cổ Thần.
- Cổ Thần sắp thua.
Trong đám người có tiếng thở dài truyền tới.
- Cổ Thần sắp thắng.
Lâm Tiêu lắc đầu, quan điểm của hắn trái ngược với mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương