Võ Đạo Đan Tôn
Chương 656
Lâm Tiêu lắc đầu, nói:
- Ta còn có việc nhất định phải quay về Thành Tân Vệ một chuyến, không thể đi cùng sư huynh, chờ khi trận thi đấu Phong Vân Bảng bắt đầu, ta nhất định sẽ chạy tới đế đô.
Trái tim yêu vương đang ở trên người của hắn, hắn nhất định phải nhanh chóng mang về cho Toản Địa Giáp, mà trong cơ thể có tia chân nguyên có thể giúp hắn dùng Lăng Không Hư Độ phi hành, ba tháng thời gian cũng không quá khẩn trương.
Lý Dật Phong nhìn ra ý của Lâm Tiêu đã quyết, gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy ta xuất phát trước, chúng ta gặp lại vào ngày thi đấu.
Hai người chia tay, một người đi đế đô, Lâm Tiêu chạy về Thành Tân Vệ.
Hơn nửa tháng sau.
Bên trong một mảnh rừng rậm bên ngoài sơn mạch Liên Vân tại ngoại ô Thành Tân Vệ, tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh bung ra đôi cánh nguyên lực xuyên qua trường không, tốc độ nhanh như thiểm điện nháy mắt dừng lại trên mảnh đất trống trong khu rừng rậm.
- Hơn nửa tháng liên tục chạy đi, cuối cùng đã tới!
Đứng trên đỉnh núi cao mấy ngàn thước, Lâm Tiêu đưa mắt nhìn ra xa, hình dáng Thành Tân Vệ như ẩn như hiện trên bình nguyên xa xôi, làm cho hắn cảm nhận được vô cùng thân thiết lẫn quen thuộc.
Khoảng cách giữa Yêu Ma Lĩnh cùng Thành Tân Vệ có vài vạn dặm, gần hơn Quận Hiên Dật rất nhiều, lúc trước Lâm Tiêu từ Quận Hiên Dật đi Thành Hắc Lĩnh vừa lịch lãm vừa đi đường cũng mất một năm thời gian, nhưng hiện tại toàn lực trở lại Thành Tân Vệ chỉ mất hơn nửa tháng thời gian, đây đều là vì thực lực của hắn gia tăng còn có Vạn Hóa quyết trợ giúp, tốc độ cùng Lăng Không Hư Độ đều gia tăng.
Cũng không đi vào Thành Tân Vệ, Lâm Tiêu không ngừng bay nhanh trong dãy núi bên ngoài Liên Vân sơn mạch, rời khỏi Tân Vân thành chừng vạn dặm hắn mới hạ xuống.
- Hống…
Lâm Tiêu rơi xuống, xa xa trong núi rừng truyền ra tiếng gầm rú kinh thiên, một đầu yêu thú hình thể khổng lồ màu vàng nhạt mạnh mẽ đi ra, đôi mắt huyết sắc phiếm vàng nhìn hắn, cả người tản mát ra khí thế cuồng bạo kinh thiên động địa như quét ngang hết thảy, như một đầu cự thú dữ tợn đến từ viễn cổ hoang dã, nhìn rợn cả người.
Hơn một năm không gặp, hình thể của Toản Địa Giáp đã biến hóa, thân cao cùng dài đã gia tăng lên ba mươi tới bốn mươi thước, lân giáp vàng nhạt tản ra quang mang chói mắt, từng đạo phù văn hiện lên cao quý mà xa hoa, ở trên lưng nổi lên hai khối thịt đã dài hơn năm thước, thân thể hình giọt nước, bá đạo cùng sắc bén vô cùng.
Hơn một năm nay Toản Địa Giáp đã đạt tới ngũ tinh đỉnh phong, hơn nữa liên tục chinh chiến, đã trở thành đệ nhất bá chủ trong khu vực này, không biết đã đánh chết bao nhiêu lục tinh yêu thú, dùng bao nhiêu lục tinh yêu đan, nhưng vẫn chưa đột phá tới lục tinh. Yêu thú khác với nhân loại, chúng muốn thăng cấp cần một đoạn thời gian thật dài, nhân loại thăng cấp chỉ gia tăng lực lượng thân thể, mở rộng số lượng nguyên lực, mở rộng nguyên trì, nhưng yêu thú thăng cấp phải dựa vào thay đổi huyết mạch, bởi vậy dùng thời gian sẽ càng nhiều.
Trừ phi đạt được bộ phận bảo vật của yêu thú cường đại, nếu không Toản Địa Giáp muốn thăng cấp còn phải dùng hơn một năm thời gian, về phần từ lục tinh tới thất tinh, chính là chuyển biến cực lớn trong yêu thú, không biết phải dùng bao nhiêu năm tháng.
Mà trái tim yêu vương theo Lâm Tiêu xem ra là bảo vật có thể thay đổi huyết mạch Toản Địa Giáp.
Tâm ý vừa động, Lâm Tiêu trực tiếp lấy ra trái tim yêu vương đặt trước mặt Toản Địa Giáp.
Trái tim vừa xuất hiện, một cỗ chân khí cuồn cuộn như khai thiên tích địa truyền khắp núi rừng, bởi vì cỗ nhiệt lưu thần bí trong cổ địa lưu lại, uy áp của trái tim yêu vương tựa hồ mất đi hiệu quả với Lâm Tiêu, mà Toản Địa Giáp lại bị áp bách nằm rạp dưới đất, tận sâu trong linh hồn thừa nhận áp lực cực lớn, lạnh run không ngừng, giống như tùy thời sẽ bị hỏng mất.
Đồng thời tận sâu trong linh hồn Toản Địa Giáp cũng truyền ra cỗ khát vọng mãnh liệt, như lữ nhân đói khát trong sa mạc nhìn thấy được nguồn nước, sinh ra cỗ xúc động muốn cắn nuốt mãnh liệt.
Trong cảm giác nguy cơ, Toản Địa Giáp phẫn nộ rống to, linh hồn điên cuồng chống cự áp bách, nhưng uy áp thật quá mức cường đại, linh hồn của nó tùy thời muốn nứt vụn.
Đúng ngay lúc này, Bát Quái Lô trong đầu Lâm Tiêu đột nhiên bộc phát quang mang, từ khi phóng xuất ra Cửu Ngự Phân Tâm thuật cùng Thần Hồn Lưỡng Phân, Bát Quái Lô thần bí vẫn yên lặng trôi nổi trên đầu hắn, nhưng lúc này như bị ảnh hưởng, lại một lần nữa khởi động.
Bên trong tinh thần lực hải dương của Lâm Tiêu, Bát Quái Lô vô cùng chói mắt, như biến hóa thành mặt trời chói chang, phù văn như sống lại hóa thành nhật nguyệt tinh thần, hoa điểu trùng ngư, núi đồi sông biển, vờn quanh Bát Quái Lô xoay tròn, đồng thời một cỗ lực lượng truyền ra thẩm thấu vào bên trong linh hồn của Lâm Tiêu.
Linh hồn của Lâm Tiêu cùng Toản Địa Giáp vốn là một thể, hiện tại bản tôn nhận được cỗ lực lượng thần bí kia, trong u minh phảng phất như có sự liên hệ, linh hồn trong Toản Địa Giáp cũng quỷ dị đón nhận được cỗ lực lượng thần bí, cơ hồ chỉ thoáng chốc uy áp của trái tim yêu vương giống như hoàn toàn biến mất, rốt cục không còn chút ảnh hưởng với phân thân.
Trên thực tế, uy áp vẫn tồn tại như trước, đang điên cuồng khuếch tán ra bên ngoài, chẳng qua đối với phân thân mà nói không còn chút áp bách.
Một tiếng rống to dữ tợn vang lên, Toản Địa Giáp bổ nhào về phía trước, mở to miệng đem trái tim yêu vương nuốt chửng.
Rầm một tiếng, Lâm Tiêu cảm giác toàn thân Toản Địa Giáp như bị bốc cháy, truyền tới đau đớn kịch liệt, ngay sau đó oanh một tiếng thiên địa nguyên khí chung quanh cơ hồ đều cuồng bạo, điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể phân thân.
Thậm chí chưa bắt đầu luyện hóa, chỉ có khí cơ trái tim kích thích mà phân thân đã lập tức đánh vỡ gông xiềng, trực tiếp thăng cấp lên lục tinh.
Thiên địa nguyên khí trong phạm vi ngàn dặm đều cuồng bạo, xa xa nhìn lại, không trung biến thành một mảnh mông lung, hà quang buông xuống, hóa thành thác nước nguyên khí điên cuồng tràn vào thân thể phân thân, yêu khí lan tràn ngàn dặm.
- Hống hống…
Dưới lực ảnh hưởng của chân khí trái tim yêu vương cùng thiên địa nguyên khí, toàn bộ yêu thú trong ngàn dặm đều phát ra tiếng gầm kinh thiên.
Vào lúc này trái tim yêu vương đang tản mát ra lực lượng đáng sợ.
Ca sát…
Lân giáp phân thân chảy ra máu tươi, đau đớn kịch liệt làm ý thức của nó cơ hồ hỏng mất. Mỗi phần tế bào huyết nhục đều bị năng lượng trùng kích tán loạn, thậm chí yêu đan xuất hiện vết rạn, bắt đầu vỡ tan.
Thật sự trái tim yêu vương này quá mức đáng sợ, cũng không biết là trái tim của yêu thú viễn cổ nào lưu lại, bên trong ẩn chứa lực lượng dù chỉ một ít cũng đủ làm phân thân hỏng mất, nổ tan xác mà chết.
- Đáng chết, tại sao lại như vậy?
Lâm Tiêu cũng không ngờ điểm này, vừa định khống chế phân thân nhổ ra trái tim, đột nhiên Bát Quái Lô bộc phát quang mang kịch liệt, cỗ quang mang nháy mắt chiếu rọi lên trái tim yêu vương trong cơ thể Toản Địa Giáp.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương