Võ Đạo Đan Tôn
Chương 645
- Các ngươi xem, nếu hai người cùng nhau tấn công, thực lực man thú càng mạnh, khó khăn càng cao.
Trong nháy mắt có hơn mười võ giả xông tới, không ai thành công, chỉ là những võ giả thực lực trung đẳng, mà những người khá mạnh vẫn chưa thử nghiệm.
- Để ta thử xem.
Vài lần thử nghiệm, tiều phu lại đi ra, tay cầm búa lớn, ánh mắt ngưng trọng.
- Hống hống hống…
Không chờ tiều phu nhảy tới thông đạo, đúng lúc này dưới sườn núi truyền lên vô số tiếng gào thét phẫn nộ của yêu thú, mọi người nhìn xuống, chỉ thấy một hắc ảnh đang xông pha bên dưới, lướt vào khu vực mà yêu thú bảo hộ, vô số yêu thú giận dữ gào thét nhưng không làm gì được hắc ảnh kia, chỉ vài lần sau hắc ảnh phóng lên cao, hóa thành lưu quang đi tới trên quảng trường.
- Là hắn!
Lâm Tiêu, Lý Dật Phong, Cừu Vô Tình cùng tiều phu đều nhìn chằm chằm, hắc ảnh kia chính là nam tử một chiêu diệt sát Đao Tâm Ma bên trong thạch thất thần bí!
- Cường giả Quy nguyên cảnh, trong Cổ địa Thái Thần làm sao có cường giả Quy nguyên cảnh!
Trên quảng trường, vô số võ giả đều chấn kinh không dám tin, ngay cả Kim Thương Tình cũng rút lui hai bước, sắc mặt trắng bệch.
Vừa rồi nam tử áo đen này xông pha dưới sườn núi như vào chỗ không người, hái thật nhiều linh dược, vô luận là lục tinh yêu thú viễn cổ cường đại thế nào cũng không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng còn lăng không bay vút lên quảng trường, hiển nhiên chỉ có cường giả Quy nguyên cảnh mới có năng lực như thế.
Nam tử áo đen vừa tới lập tức đưa mắt nhìn Hoàng Kim Man Thú.
- Đáng chết, nếu người này muốn cướp đoạt bảo vật, ở đây có ai là đối thủ của hắn, chỉ sợ dù là Hoàng Kim Man Thú cũng không địch lại!
Giờ khắc này không ít võ giả cảm thấy buồn bực vì sao Hoàng Kim Man Thú chỉ tới lục tinh mà không phải thất tinh, bởi vì có mặt cường giả Quy nguyên cảnh ở đây xem như bọn hắn không còn hi vọng đoạt được bảo vật, thay vì như vậy toàn bộ mọi người đều không chiếm được.
- Hô…
Thân hình nam tử nhoáng lên, như một làn khói nhẹ lặng yên xuất hiện trước mặt Hoàng Kim Man Thú.
Trái tim mọi người đều treo cao.
Đúng lúc này cả cung điện đột nhiên bắn ra hàng vạn đạo hà quang, từ trên giáng xuống hóa thành mũi nhọn bao trùm hắc bào nam tử.
Nam tử ngẩng đầu, ngay sau đó hà quang xé rách hư không, mơ hồ có thể nhìn thấy dãy núi trong Yêu Ma Lĩnh, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nam tử bị hà quang bao vây sau đó ném vào trong hư không bị xé rách, biến mất trong Cổ địa Thái Thần.
- Bị khu trục ra khỏi cổ địa?
- Cao thủ Quy nguyên cảnh căn bản không thể tiến vào cổ địa, vậy nam tử kia làm sao đi vào?
- Chẳng lẽ hắn đột phá Quy nguyên cảnh trong này? Không khả năng, muốn đột phá không chỉ là chuyện một sớm một chiều, cần đem nguyên lực toàn thân chuyển thành chân nguyên, nguyên trì khuếch tán thành nguyên hải, trong thời gian hai tháng ngắn ngủi thì không cách nào hoàn thành biến chất!
- Bất kể như thế nào nam tử kia đã bị truyền tống rời đi, hi vọng đoạt bảo của chúng ta lại xuất hiện, rõ ràng cung điện này lần đầu tiên xuất hiện, bên trong tuyệt đối có được chí bảo.
- Hừ, vậy ngươi cũng phải xông qua cửa ải Hoàng Kim Man Thú mới được.
- Trước xem người kia, thực lực của hắn bài danh hàng đầu, nếu tên tiều phu kia cũng không thể thông qua, vậy nhân số qua được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tiều phu chợt quát một tiếng, lao về phía Hoàng Kim Man Thú.
Man thú chợt động, móng vuốt thật lớn chụp xuống, kim quang lóng lánh vô cùng uy mãnh.
- Tránh ra cho ta!
Cơ bắp trên thân tiều phu nổi lên gân xanh, hắn không so tốc độ với man thú, chiến phủ giơ cao dùng hết khí lực hét lớn một tiếng đón đỡ.
Oanh long…
Móng vuốt cùng chiến phủ va chạm giữa hư không.
- Chặn!
- Tiều phu lại không bị đánh bay!
Trong tiếng kinh hô của mọi người, thân hình tiều phu nhoáng lên bay thẳng tới cửa đại điện.
Oanh oanh oanh…
Man thú lần lượt tấn công, mỗi lần tiều phu đều cắn răng ngăn cản, thậm chí khóe môi bị chấn ra máu tươi, nhưng ánh mắt hắn vẫn ngưng trọng không để mình bị đánh bay, cuối cùng gian nan đi tới trước quang môn thả người nhảy vào.
Bá!
Bạch quang bao phủ thân thể hắn, hấp xả vào trong đại điện.
- Thông qua!
- Hắn đi vào!
Một màn đơn giản này làm mọi người vui mừng.
- Ta tới!
Ánh mắt Kim Thương Tình chợt lóe, nháy mắt vọt tới trước mặt Hoàng Kim Man Thú.
- Kim Quang Phi Độn thuật!
Xuy xuy xuy…
Thân thể Kim Thương Tình hóa thành kim quang, không ngừng biến chuyển, mờ ảo bất định, chỉ giao thủ ba lượt cùng man thú đã lóe thân xông vào quang môn.
- Kim Thương Tình cũng đi vào!
Sau khi có hai người đi vào, những người còn lại đều kích động.
- Nhanh, trong đại điện nhất định có bảo vật, không thể cho bọn hắn giành trước, đến lúc đó không chiếm được gì.
Trong tiếng kích động, cả đám người xông về hướng man thú.
Oanh oanh oanh…
Chỉ tiếc không phải ai cũng có thể thông qua, sở dĩ Kim Thương Tình cùng tiều phu thành công là vì thực lực của họ đáng sợ, mà nháy mắt bảy tám võ giả giao thủ với man thú không ai thành công, bị truyền tống ra khỏi cổ địa, lập tức tạt chậu nước lạnh vào đầu mọi người.
- Mọi người đừng gấp, nếu cùng thời gian xông lên, thực lực man thú sẽ tăng theo, khó khăn càng cao hơn.
- Cung điện này lớn như vậy, không biết tình huống bên trong thế nào, cho dù Kim Thương Tình cường thịnh bao nhiêu nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể thăm dò toàn bộ, vội vàng như vậy làm gì.
Tiếng quát chói tai vang lên, cảnh tượng điên cuồng có chút thu liễm.
- Hừ, ta tới.
Một cao thủ tiến lên, là một trung niên mặc áo choàng màu đen, hai tay thật dài không biết đã tu luyện công pháp gì, đôi tay trôi nổi u lam quang mang, hàn khí dày đặc.
Trung niên nhảy tới chỗ man thú, hai tay vung ra, thanh âm răng rắc vang lên, sau vài lần giao thủ khóe môi tràn máu tươi nhảy vào quang môn.
Lúc này nhóm người Cừu Vô Tình cũng xông tới, bọn họ đều là người nổi bật nơi này, vì vậy trong mười người có năm người thông qua sát hạch tiến vào quang môn.
Quan sát đã lâu, Lâm Tiêu nhìn ra được man thú chỉ bảo trì sức chiến đấu cực kỳ có hạn, chủ yếu nếu có thể đánh chết võ giả bài danh bảy mươi chín trong Phong Vân Bảng đều có thể thông qua.
Bản thân Lâm Tiêu không thành vấn đề, chỉ sợ Lý Dật Phong có chút khó khăn.
- Được rồi, chúng ta vào đi thôi.
Lâm Tiêu nói.
Gật đầu, sắc mặt Lý Dật Phong ngưng trọng đi tới trước:
- Ta tới trước đi.
Hiện tại hai người đều không biết Huyết Thứu đạo nhân đang chờ bên ngoài, ai bị truyền tống đi ra sẽ gặp phải sự báo thù tàn nhẫn.
Lý Dật Phong nhảy tới trước mặt Hoàng Kim Man Thú.
Trong tiếng rống giận, man thú triển khai tấn công điên cuồng, yêu khí cuồn cuộn dị thường uy mãnh bao phủ Lý Dật Phong.
- Kiếm Đoạn Hoành Sơn!
- Bạo Dương Vô Song!
Không hề do dự, Lý Dật Phong vừa xông lên liền thi triển sát chiêu, gian nan ngăn cản man thú đồng thời di chuyển về hướng quang môn.
Nhưng dù sao hắn vẫn kém hơn một bậc, không ngừng phun ra máu tươi liên tục lui về phía sau, không thể tới gần cửa điện, sở dĩ còn chưa bị truyền tống ra ngoài là vì chưa mất sức chiến đấu, nhưng tùy thời đều sẽ bị chuyển đi.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương