Trong nội tâm hạ quyết tâm, Lâm Tiêu trực tiếp mở ra bí tịch Cực Đạo Uy Thiên Quyền. - Bát Diện Uy Phong! - Uống! Đêm khuya, Lâm Tiêu tinh thần vô cùng phấn chấn mượn ánh nến yếu ớt diễn luyện trong căn phòng chật hẹp. Cực Đạo Uy Thiên Quyền tuy rằng chỉ có năm thức, so với Mãnh Hổ Quyền pháp còn đơn giản hơn một chút, hơn nữa chiêu thức thoạt nhìn tựa hồ cũng không phức tạp lắm, nhưng Lâm Tiêu vừa tu luyện, liền lập tức cảm giác được sự khác biệt giữa Mãnh Hổ Quyền Pháp và Cực Đạo Uy Thiên Quyền. Đây là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, nếu như nói Mãnh Hổ Quyền Pháp là một câu chuyện vậy thì Cực Đạo Uy Thiên Quyền chính là một bài thơ, cũng là chữ Hán, có lẽ số chữ câu chuyện thì nhiều hơn, thơ có lẽ chỉ có hai mươi chữ, nhưng lĩnh ngộ thơ lại thâm ảo với so với câu chuyện nhiều. Thời gian từ từ trôi qua, trong chớp mắt đã hơn một canh giờ qua đi, ngọn nến cũng đã đốt sạch, phương đông nổi lên một tia ngân bạch sắc. - Thật là khó, Nhân cấp cao giai võ kỹ quả nhiên không phải bình thường, không nghĩ tới chiêu thứ nhất nhập môn đã khó như vậy! Trong phòng, Lâm Tiêu toàn thân mồ hôi, thu liễm hai đấm, có chút thở ra. Quá khó khăn! Tu luyện suốt hơn một canh giờ, Lâm Tiêu thậm chí ngay cả chiêu thứ nhất Bát Diện Uy Phong cũng không luyện thành. Phải biết rằng, chiêu thức này rất đơn giản, nhiều nhất chỉ có mấy động tác, hơn nữa trong cơ thể Lâm Tiêu hiện giờ còn không có nguyên khí, xa xa chưa nói tới xứng hợp thể nội nguyên khí vận hành thi triển, nhưng chỉ riêng một chiêu thức, Lâm Tiêu luyện hơn một canh giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được. Tuy rằng chiêu thức ra tay thoạt nhìn tựa hồ giống như đúc, nhưng bản năng Lâm Tiêu lại nói cho hắn biết, cả hai không giống nhau, hắn còn chưa tìm được tinh túy của chiêu này, tinh khí thần còn chưa hoàn toàn chính thức kết hợp với chiêu thức. - Không thể theo đuổi qua nhiều, Cực Đạo Uy Thiên Quyền này chỉ có năm chiêu, nhưng là võ giả Nhân cấp cao giai, rất hiển nhiên là do một gã cường giả võ đạo trải qua thiên chuy bách luyện mới sáng tạo ra được, mỗi một chiêu đều không phải bình thường, ta nếu tinh tế cảm thụ ý cảnh trong đó, sớm muộn gì cũng sẽ ngộ ra chiêu này. Lâm Tiêu gật gật đầu, tục ngữ nói "độc thư bách biến kỳ nghĩa tự kiến" chính là đạo lý này Ngũ thức quyền pháp luyện qua vô số lần, tăng thêm không ngừng suy nghĩ, tổng kết, tự nhiên có thể ngộ ra tinh túy trong đó, dù sao Cực Đạo Uy Thiên Quyền chính là Nhân cấp cao giai võ kỹ, mà không phải là loại quyền pháp cơ sở như Mãnh Hổ Quyền Pháp. Uống! Hơi chút nghỉ ngơi, trong phòng lại lần nữa truyền đến thanh âm tu luyện chăm chỉ của Lâm Tiêu. . . . Thời gian trôi qua, hai ngày sau đó. . . - Bát Diện Uy Phong! Lâm Tiêu thân hình như điện, lướt đi trong đình viện, hai đấm nhanh đến mức tận cùng, trong hư không truyền đến tiếng không khí nổ vang, đúng là trống rỗng xuất hiện hơn mười quyền ảnh, bá đạo, uy mãnh, lăng lệ ác liệt đến mức tận cùng. Một chiêu đánh ra, Lâm Tiêu thu thế dừng lại. - Ta rốt cục đã luyện thành chiêu Bát Diện Uy Phong này rồi. Lâm Tiêu lộ vẻ vui mừng, trải qua hai ngày chăm chỉ khắc khổ, tu luyện hết ngày dài lại đêm thâu, một chiêu Bát Diện Uy Phong này rốt cục đã bị hắn luyện thành, ít nhất về mặt chiêu thức cũng không có sai sót gì nữa. - Ta cảm giác tốc độ hấp thu Thiên Địa nguyên khí của ta trong hai ngày này nhanh gấp đôi trước kia, không nghĩ tới tu luyện võ kỹ Nhân cấp cao giai còn có công hiệu như vậy, nếu như tăng thêm Nguyên Linh Ngọc thì lượng nguyên khí mà thân thể ta hấp thu một ngày cũng tương đương với đệ tử Luyện Tủy Kỳ hấp thu trong bốn năm ngày. Lâm Tiêu cảm nhận được biến hóa thân thể, không khỏi khiếp sợ, mừng rỡ. Võ kỹ nhân cấp cao giai sở dĩ cường đại, chính là vì lúc tu luyện có phụ tải rất lớn đối với cốt cách, cơ bắp, nội tạng v... v, mà tu luyện siêu phụ tải tự nhiên sẽ khiến mỗi một tế bào trong thân thể như cực đói vậy, cần điên cuồng thôn phệ năng lượng, khiến cho tốc độ thân thể hấp thu Thiên Địa nguyên khí tăng lên nhiều. Người bình thường luyện đến mệt mỏi không nhúc nhích được, kỳ thật chỉ là mệt mỏi bộ phận, có nhiều chỗ thậm chí căn bản chưa hề tu luyện tới, mà Nhân cấp cao giai võ kỹ lại khác, mỗi một chiêu nhìn như bình thường nhưng lại hoàn toàn tác động đến mỗi một căn cơ bắp toàn thân, thậm chí ngay cả nội tạng, tế bào cũng tham dự vào trong vận động. Tựa như người đói bụng vậy, tự nhiên sẽ tham ăn hơn, mà thân thể Luyện Tủy Kỳ tiêu hao nhiều, lượng Thiên Địa nguyên khí hấp thu tự nhiên cũng nhiều. - Tu luyện như vyaaj, nếu như người bình thường từ Luyện Tủy Kỳ tu luyện tới một ngàn cân khí lực cần một hai năm thì ta chỉ cần nửa năm, thậm chí ngắn hơn. Lâm Tiêu sợ hãi thán phục không thôi. Thân thể hấp thu Thiên Địa nguyên khí nhiều, đại biểu cái gì? Đại biểu Lâm Tiêu hắn mỗi ngày năng lượng mà tế bào hấp thu nhiều hơn, khí lực thân thể gia tăng cũng lớn hơn. - Trong khoảng thời gian này khí lực của ta tăng lên vô cùng nhanh, hôm nay không sai biệt lắm đã đạt tới hơn 900 cân rồi, không đến nửa tháng trọn vẹn tăng gần 50 cân, tất cả đều là nhờ ta khắc khổ tu luyện và hiệu quả của Nhân cấp cao giai Cực Đạo Uy Thiên Quyền này. Lâm Tiêu trong nội tâm yên lặng trầm tư - Bất quá thực lực ta hiện giờ so với Chuẩn Võ giả Lưu Lỵ vẫn còn chút chệch lệch, dù sao khí lực nàng hiện giờ đã vượt qua 1000 cân, nhưng ta vẫn còn hơn nửa tháng để tu luyện, chiếu theo tu luyện như vậy, đợi nàng kết thúc cấm đoán thì ta chưa chắc đã yếu hơn nàng. Lâm Tiêu trong nội tâm tràn đầy tin tưởng với bản thân. - Trải qua củng cố trong khoảng thời gian này, ta hiện giờ rốt cục đã có thể phục dụng hạt Ngưng Nguyên Đan này rồi. Lâm Tiêu cảm thấy kích động, nhị phẩm Ngưng Nguyên Đan ở Luyện Tủy Kỳ nhiều nhất chỉ có thể dùng một hạt, Lâm Tiêu cần tính toán tỉ mỉ, không thể lỗ mãng. Lau đi mồ hôi trên trán, Lâm Tiêu từ trong phòng xuất ra một hạt Ngưng Nguyên Đan, nhanh chóng nuốt vào. Oanh! Nhị phẩm Ngưng Nguyên Đan thoáng cái vào bụng, Lâm Tiêu lập tức liền cảm giác được trong bụng sinh ra một cổ nhiệt lưu không gì sánh kịp, một cổ nguyên khí nồng đậm như thủy triều, điên cuồng dũng mãnh tràn vào từng bộ vị trong thân thể hắn, khí lưu nóng rực khiến da thịt toàn thân Lâm Tiêu đều nóng lên. - Nóng quá! Lâm Tiêu cố nén hơi nóng, mãnh liệt kéo áo ngoài ra, khí thủ đan điền, một quyền đánh ra, liền tiếp tục diễn luyện quyền pháp trong đình viện. - Hổ Thị Đam Đam! - Hổ Khiếu Sinh Phong! . . . Lâm Tiêu toàn lực tu luyện, thời gian trôi qua như nước, trong chớp mắt, hai tháng đã lặng yên trôi qua. Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, Lâm Tiêu mặc võ giả bào màu xám đi đến trước cửa Huấn Luyện Quán. Hai tháng thời gian đã qua, những ngày này, Lâm Tiêu cách mỗi vài ngày lại đến Huấn Luyện Quán một chuyến, một bên nghe giảng bài, đồng thời cũng nghe ngóng tin tức về Lưu Lỵ.