Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong đều chấn động, chứng kiến bộ trang phục màu đen của nam tử, họ đã chân chính khẳng định đây là trang phục đệ tử Võ Điện thật sự. - Hừ, giả thần giả quỷ, đi chết đi! Đao Tâm Ma quát lạnh một tiếng, hai tay vung lên, ô ô ô, thanh âm quỷ khóc thần hào vang vọng, từng đạo hắc vụ bao trùm về hướng nam tử kia. Xuy xuy xuy… Hắc vụ nhanh chóng bao vây nam tử, nhưng mặc cho hắc vụ vặn vẹo mấp máy thế nào, lại không cách nào đến gần nam tử kia trong vòng một thước, phảng phất như có tầng bình chướng vô hình cách ly hai bên, không cách nào đến gần. - Sao có thể? Đao Tâm Ma hú lên quái dị, ánh mắt ngưng tụ, chưa kịp hành động đã thấy ánh mắt trống rỗng của nam tử nhìn lại, sau đó chậm rãi vươn ra tay phải. Cảm giác sợ hãi khó thể hình dung nháy mắt lan tràn khắp toàn thân Đao Tâm Ma, lông tơ dựng thẳng, hắn không chút do dự đem Ma Ảnh Thuẫn xuất ra ngăn chặn ngay trước người. Trong hư không, một thủ chưởng vô hình xuất hiện, đem cả Đao Tâm Ma nắm vào trong tay, ngay sau đó hắc vụ tán loạn, lộ ra dung mạo khô gầy dữ tợn, mà Ma Ảnh Thuẫn trước mặt Đao Tâm Ma không hề có chút phản ứng, trong mắt hắn tràn ngập vẻ sợ hãi. Răng rắc… Thủ chưởng vô hình khép lại, Đao Tâm Ma không chút lực phản kháng hét thảm một tiếng, thân thể vặn vẹo nháy mắt bạo thành huyết vụ, hóa thành hư vô. Giữa không trung, một trữ vật giới chỉ cùng hạ phẩm nguyên khí phòng ngự Ma Ảnh Thuẫn chậm rãi rơi vào trong tay nam tử. - Điều này sao có thể! Trong lòng nhóm người Lâm Tiêu rung động, khó thể tin, Đao Tâm Ma mạnh mẽ thế nào họ biết rõ, thậm chí cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ cũng không dễ dàng đánh chết hắn, nhưng nam tử kia chỉ nhẹ nhàng nắm chặt là có thể giết chết, làm bốn người nhất thời không kịp phản ứng. Nhìn thực lực của đối phương tuyệt đối đạt tới ngoài Quy nguyên cảnh, nhưng không phải toàn bộ cao thủ Quy nguyên cảnh cũng không thể đi vào Cổ địa Thái Thần sao? - Nhiều năm như vậy, cửa đá này cuối cùng mở ra. Nam tử thấp giọng than một tiếng, ánh mắt lướt qua bốn người Lâm Tiêu, khi nhìn thấy Lâm Tiêu, hắn tựa hồ ngẩn ngơ, ánh mắt chợt ngừng lại không nhúc nhích. Không khí trong thạch thất quỷ dị, bốn người Lâm Tiêu không dám dị động, đối phương nhìn chăm chú vào Lâm Tiêu hơn mười giây, khiến trong lòng Lâm Tiêu sợ hãi, vừa chuẩn bị mở miệng thì nam tử đột nhiên thu hồi ánh mắt, vỗ mạnh một chưởng lên thạch thai, chợt bước ra, nháy mắt biến mất trong thạch thất. Ca ca ca… Thạch thai chậm rãi hạ xuống, nhập vào trong lòng đất. Oanh long long… Ngay sau đó cả bảo điện đều chấn động, tản mát ra hào quang sáng ngời, lung lay sắp đổ, làm bốn người Lâm Tiêu cơ hồ đứng không vững. - Mau đi ra! Không dám ở lại trong thạch thất quá lâu, bốn người nháy mắt lao ra thạch thất, đi ra ngoài bảo điện. Cả tòa bảo điện không ngừng chao đảo, tản mát ra hào quang sáng ngời, ngay sau đó trên bầu trời cổ địa nứt ra một khe hở lớn, giống như một hắc động, từ trong khe nứt hiện ra một ngọn núi cao hơn ngàn trượng, nguy nga sừng sững, tản ra hào quang vạn trượng. - Đó là cái gì? Trên mặt tiều phu cùng Cừu Vô Tình lộ vẻ nghi hoặc, mà Lâm Tiêu nhìn chằm chằm núi cao trên không trung, theo tư liệu của hắn căn bản không nghe nói qua về tin tức này. - Đi! Liếc mắt nhìn qua Lâm Tiêu, Cừu Vô Tình nháy mắt bay vút về hướng bảo sơn. - Ha ha, cuối cùng nhặt về một mạng, ta đi vậy! Tiều phu cười ha hả, theo sát phía sau. - Chúng ta cũng đi! Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong cũng không chần chờ bay theo. Trong tin tức mà họ nhận được, Cổ địa Thái Thần mở ra không ít lần, có vô số võ giả tiến vào thăm dò, nhưng chưa từng xảy ra chuyện có bảo sơn từ trời cao giáng xuống. Kết hợp với chuyện xảy ra trước đó, Lâm Tiêu mơ hồ suy đoán bảo sơn xuất hiện có lẽ liên quan tới việc bản đồ Cổ địa Thái Thần khai mở thạch thất, cuối cùng hắc bào nam tử vỗ lên thạch thai mà gây ra. Không biết vì sao khi nhớ lại dáng vẻ của hắc bào nam tử, trong lòng Lâm Tiêu mơ hồ có cảm giác quen thuộc, tựa hồ hắn đã từng gặp qua người kia. - Nhìn xem, đó là cái gì? - Trên bầu trời sao lại đột nhiên xuất hiện ngọn núi cao? - Chẳng lẽ có bảo vật gì xuất thế? Nhanh chóng đi xem! - Bảo sơn buông xuống, là ở trong trung tâm Cổ địa Thái Thần, giữa dãy núi kia! Cùng lúc đó cơ hồ toàn bộ võ giả tiến vào cổ địa đều thấy được bảo sơn sừng sững trên bầu trời, trong lòng vô cùng kích động hóa thành từng đạo lưu quang bay vút tới. Bảo sơn tản ra ánh sáng rực rỡ ầm ầm buông xuống, cuối cùng sừng sững trong một dãy núi, tản mát ra hà quang thụy khí, đem cả phiến thiên không chiếu rọi, thụy khí phun tràn như tiên sơn xuất thế. Bảo sơn diện tích chừng hơn ngàn dặm, cao ngàn trượng, bởi vì hà quang quá rực rỡ vì vậy đã chiếu cả bầu trời cổ địa biến thành thất thải quang hà, cho dù là bất kỳ người nào ở bao xa đều thấy rõ. Khắp bốn phía quần sơn không ngừng có võ giả chạy tới, xa xa nhìn lại như đàn điểm đen rậm rạp bay qua. Hai người Lâm Tiêu cách bảo sơn rất gần, khi đi tới dưới chân núi chỉ tốn chút thời gian, ngọn núi cũng không quá lớn, ít nhất chỉ cỡ trung đẳng trong cổ địa, nhưng không ngừng tản ra hào quang làm cho nó giống như một vương giả đứng ngạo nghễ giữa thiên địa. Một tầng thất thải quang mạc bao quanh ngọn núi, tựa như tiên cảnh nhân gian, mỹ luân mỹ hoán. Khi hai người Lâm Tiêu đi tới trước bảo sơn, đã có không ít võ giả có mặt, đang quay chung quanh ngọn núi. - Phanh! Cách đó không xa một võ giả Hóa phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong hóa thành lưu quang vội vàng va chạm vào thất thải quang mạc bao quanh ngọn núi, nhưng không biết thất thải quang mạc làm từ chất liệu gì lại dị thường cứng rắn, bắn ngược thân hình võ giả kia ra ngoài, ngay sau đó ở địa phương vị người kia va chạm xuất hiện một đạo dây lụa mềm mại thất thải lướt ra truy kích hắn. Uy lực thất thải hà quang cực lớn, tốc độ kinh người, chỉ vài lần hô hấp võ giả kia bị đánh trúng không ngừng phun máu tươi, vết máu toàn thân, một mực thối lui ra vài trăm thước thất thải hà quang mới dừng truy kích, rút lui trở về, khôi phục bình tĩnh. Thất thải quang mạc rõ ràng là một cửa khảo nghiệm võ giả đến tầm bảo, chỉ khi nào thông qua khảo nghiệm mới có thể đi vào bên trong núi. - Ha ha, xem ta! Một võ giả khôi ngô quát to một tiếng, nguyên lực tập trung, hai tay nháy mắt vung ra trên trăm quyền, đem thất thải quang mạc oanh vặn vẹo biến dạng, nhưng vẫn không thể vỡ ra, thân hình người kia ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng một kích oanh ra một lỗ hổng cao hai thước sau đó thân hình xâm nhập vào bên trong, biến mất không còn nhìn thấy. Ngay sau đó thất thải quang mạc thu liễm, lỗ hổng khôi phục nguyên dạng như trước. Cùng lúc đó khắp chung quanh bảo sơn đều có một màn này diễn ra, không ít võ giả điên cuồng tấn công quang mạc nhưng nhân số thành công không bao nhiêu, thậm chí tu vi yếu kém còn bị truy kích ngược lại tử vong rơi xuống.