Tiều phu cười nói: - Chúng ta đã tìm kiếm qua bảo điện này, toàn bộ trống không, chỉ có một thạch thất mà không thể tiến vào, thật sự là xui xẻo. Lý Dật Phong gật đầu, hiển nhiên lời của tiều phu đều thật sự. Cừu Vô Tình chợt mở miệng: - Lâm Tiêu, chúng ta đều là người Quận Hiên Dật, không có ân oán gì, nhưng bản đồ quan hệ trọng đại, ta không thể làm ngơ được, các ngươi lấy ra toàn bộ đồ vật trên người, để cho ta kiểm tra có bản đồ hay không, nếu không có ta sẽ tha các ngươi rời đi. - Vị Cừu công tử này nói rất đúng, đem toàn bộ bảo vật đưa ra cho chúng ta kiểm tra, nếu không giao đã nói trong lòng có quỷ, đừng trách ta vô tình. Nho sinh bình tĩnh nói. Sắc mặt Lý Dật Phong thật khó xem, mà Lâm Tiêu lại cười lạnh. Đừng nói trên người hắn thật sự có bản đồ Cổ địa Thái Thần, dù không có cũng không thể giao ra toàn bộ bảo vật cho mọi người kiểm tra, tâm tư đám người này hắn còn không biết sao, giao bảo vật ra ngoài còn lấy lại được chắc? Hơn nữa Cừu Vô Tình thì khó nói, nhưng nho sinh kia rõ ràng không có ý tứ thả họ rời đi, tia hài hước trong mắt hắn nhìn qua đã hiểu rõ ràng. - Nếu ta nói không thì sao? Lâm Tiêu đạm mạc nói. Hắn không biết tên tiều phu kia nói sẽ không lẫn vào là thật hay giả, nếu là thật sự, chỉ có Cừu Vô Tình cùng nho sinh liên thủ hắn thật sự không hề sợ hãi, đương nhiên Lâm Tiêu cũng không ngu ngốc tin tưởng lời của tiều phu kia. - Vậy tại hạ bất đắc dĩ phải đích thân kiểm tra rồi. Nho sinh lạnh lùng cười, nguyên lực vô hình từ trong cơ thể hắn phóng thích ra, vừa định động thủ. Ngoài bảo điện bỗng nhiên truyền vào tiếng xé gió. Một đạo hắc ảnh nhanh chóng lướt vào, tốc độ nhanh như thiểm điện, chân khí vô cùng cường đại khiến mọi người biến sắc. - Kiệt kiệt khặc, nơi này lại có nhiều người như vậy, xem ra nhất định có bảo vật tốt, vận khí của Đao Tâm Ma này thật rất khá. Người chưa tới, thanh âm đã truyền vào đại điện, âm trắc trắc mang theo hàn ý khắc cốt, cho dù là Lâm Tiêu cũng cảm thấy cả người chợt lạnh. - Cái gì, là Đao Tâm Ma! - Tại sao lại là hắn? Sắc mặt toàn bộ võ giả đại biến, trong lòng run sợ, ngay cả sắc mặt của tiều phu, nho sinh cùng Cừu Vô Tình đều biến thành ngưng trọng, lập tức xoay người cảnh giác nhìn ra cửa đại điện. Đó là một nam tử chỉ cao chừng sáu xích gầy nhỏ, toàn thân mặc áo choàng đen, không thấy rõ khuôn mặt, chung quanh người hắn có một cỗ hắc vụ bao phủ, như một mảnh hắc xà du động, mang theo chân khí âm trầm rét lạnh, xuyên thấu qua hắc vụ chứng kiến một đôi mắt xanh mượt âm lãnh, mang theo vẻ bạo ngược cùng tà ác, liếc mắt nhìn mọi người có mặt nơi đây. Người này vừa tới, nhiệt độ trong đại sảnh lại như giảm xuống hơn mười độ, hàn ý dày đặc. - Chúng ta đi! Vài võ giả không dám lưu lại, muốn lao ra bảo điện, sở dĩ bọn hắn ở lại đây là vì muốn đoạt bản đồ trên người Lý Dật Phong, nhưng hiện tại Đao Tâm Ma xuất hiện, lập tức gạt qua ý nghĩ này, bảo vật dù tốt nhưng phải có mạng mà lấy, ở trước mặt Đao Tâm Ma bọn hắn không có bất cứ cơ hội nào. Đao Tâm Ma là nhân vật ác danh rõ ràng trong thành Hắc Lĩnh, hung tàn bạo ngược, chưa bao giờ lưu người sống, vô số võ giả chết trong tay hắn, nhưng thực lực hắn cực mạnh, chỉ sợ đã sớm đạt tới cảnh giới cao nhất trong vô địch Hóa phàm hậu kỳ. Nghe nói Đao Tâm Ma từng đắc tội một cao thủ Quy nguyên cảnh, kết quả bị đối phương đuổi giết mười vạn dặm, lại trốn thoát khỏi tay người kia, ngược lại người kia vì truy kích hắn mà vô ý xâm nhập cấm địa, cuối cùng tử vong, kết quả như vậy đã gây nên sóng to gió lớn trong thành Hắc Lĩnh. Luận thực lực cùng danh khí, Đao Tâm Ma còn đáng sợ hơn Kim Thương Tình, làm các võ giả nghe tên mà biến sắc. - Kiệt kiệt khặc khặc, đừng vội vã đi như vậy ah! Đao Tâm Ma hú lên, ngăn ở cửa đại điện, đột nhiên vung ra một chưởng. Ô ô ô… Thanh âm như lệ quỷ khóc than vang lên, hắc vụ vặn vẹo hóa thành thủ chưởng, không khí đông cứng tràn ngập, làm lỗ chân lông Lâm Tiêu cũng không tự chủ được co rút lại, hắc chưởng quỷ mị phiêu động chợt hung hăng vỗ lên người mấy võ giả kia. Tuy thực lực mấy võ giả không đáng sợ như Cừu Vô Tình, nhưng dù sao cũng là vô địch Hóa phàm hậu kỳ, nhưng dưới công kích của Đao Tâm Ma không hề có chút lực chống cự, hộ thể nguyên lực vừa tiếp xúc hắc chưởng lập tức bị ăn mòn hòa tan, hắc vụ lập tức xâm nhập vào trong thân thể ba người. - Hắc hắc hắc, huyết khí thật nồng đậm, hấp thu cho ta! Đao Tâm Ma hú lên quái dị, thân thể hóa thành bốn hắc ảnh bạo lướt ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên, bốn võ giả nháy mắt hóa thành thây khô ngã nhào dưới đất, chân khí biến mất, hắc ảnh nhấp nháy cuối cùng quay lại trên người Đao Tâm Ma, vặn vẹo biến hóa như lệ quỷ kêu rên. Trong nháy mắt bốn vô địch Hóa phàm hậu kỳ chết trong tay Đao Tâm Ma, thi thể khí huyết hoàn toàn khô cạn. Hơn mười võ giả còn lại sắc mặt đại biến. - Người này thật mạnh! Ánh mắt Lâm Tiêu biến thành sắc bén, thực lực người này đáng sợ, hắn lần đầu tiên chứng kiến trong đời, bình tĩnh xem xét Lâm Tiêu cảm giác Đao Tâm Ma còn đáng sợ hơn Kim Thương Tình, dù sao tuy Kim Thương Tình mạnh mẽ nhưng chỉ ở uy lực cùng nguyên lực, nhưng công kích của người này lại quỷ dị cùng khủng bố, hiển nhiên càng thêm khó phòng bị. - Xích… Đao Tâm Ma một chiêu giết chết bốn người, liếm liếm môi, phát ra vẻ hưởng thụ, đồng thời ánh mắt xanh mượt nhìn qua hơn mười võ giả còn lại. - Các ngươi vào bảo điện lâu như vậy, khẳng định đã lấy hết bảo vật, ngoan ngoãn giao ra đây, nếu lòng ta vui vẻ nói không chừng tha cho các ngươi con đường sống. Đao Tâm Ma âm trắc trắc cười nói. Nho sinh cau mày nói: - Các hạ, nơi này chỉ có cửa đá kia là không thể mở ra, những chỗ khác đều trống rỗng, hẳn đã sớm bị người lấy đi. - Kiệt kiệt khặc khặc, ngươi nghĩ rằng ta tin ngươi sao? Hiện tại ta cho các ngươi cơ hội, giao hết bảo vật cho ta xem, ba người giao đầu tiên ta sẽ tha cho tính mạng! Sắc mặt mọi người lập tức khó xem, vừa rồi bọn hắn còn nói ra lời này với Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong, không nghĩ tới chỉ nháy mắt liền bị báo ứng, bọn hắn cũng bị người áp chế. Một võ giả quát lạnh: - Đao Tâm Ma, chúng ta thật sự không lấy được bảo vật nơi này, ngươi làm như vậy không cảm thấy quá đáng sao, ngươi đúng là mạnh mẽ, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta phản kích sao? - Phản kích? Một đám phế vật còn dám nói phản kích trước mặt ta? Đao Tâm Ma kiệt kiệt cười: - Ta tung hoành Yêu Ma Lĩnh, võ giả hóa phàm cảnh dám nói lời này với ta chưa từng có ai, ngươi là người thứ nhất, hiện tại ta ra tay, nhìn xem ngươi làm sao phản kích. Trong tiếng cười quái dị, hắc vụ đột nhiên vặn vẹo giống như ngọn lửa đang thiêu đốt. - Mọi người không cần sợ hắn, ta cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy mà hắn có thể một tay che trời.