Võ Đạo Đan Tôn
Chương 631
Đinh đinh đương đương…
Thanh âm tiếng kim thiết va chạm liên tục vang lên, vài đao chém ra lập tức đánh vỡ công kích của hai người, tốc độ nhanh như tia chớp.
- Hư Không Đại Thủ Ấn!
Một kích trúng đích, tay trái Lâm Tiêu hóa chưởng, hướng chỗ thanh niên áo tro đánh ra, hư không xuất hiện huyết sắc chưởng ấn cực lớn, huyết khí bốc hơi đem không khí gạt mở, đồng thời thân hình Lâm Tiêu chợt bắn tới đánh úp về hướng Kinh Triệu.
- Loạn Đao Trảm!
Chiến đao mỏng tanh không ngừng chém ra, đao ảnh trùng điệp hợp chung một chỗ va chạm vào đại thủ ấn, xé mở thành vô số mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt ngắn ngủi này, Lâm Tiêu đã đi tới trước mặt Kinh Triệu.
- Nhật Nguyệt Luân Hồi đao!
Đao mang sắc bén sáng lên, đao ý đáng sợ lưu chuyển, điên cuồng tràn ra.
- Là đao ý, thật mạnh, ít nhất cũng phải là tiểu thành!
Trong lòng Kinh Triệu cả kinh, bảo kiếm chặn ngang trước người kiệt lực ngăn cản.
Ầm vang một tiếng, đao ý tung hoành mà ra, dễ dàng phá tan phòng ngự của Kinh Triệu, sau đó đánh vỡ hộ thể nguyên lực, sắc mặt Kinh Triệu trắng bệch phun ra ngụm máu tươi, bị kình khí đập vào liên tục thối lui, tràn đầy nguy cơ.
- Thương!
Trong thời khắc nguy cấp, Thạch Giác rốt cục xuất thủ, một đạo kiếm quang trống rỗng xuất hiện, nhanh như chớp bạo lướt đi ra, nháy mắt đi tới sau lưng Lâm Tiêu.
- Đang đợi ngươi đây, Di Sơn Điền Hải!
Tận sâu trong mắt Lâm Tiêu hiện lên tia cười lạnh, trở tay oanh ra một quyền, nhất thời hư ảnh núi cao xuất hiện, đem kiếm quang đập thành nát vụn, ầm ầm lao về phía trước.
- Ngươi đã luyện thành Man Vương bá quyền!
Vẻ mặt Thạch Giác nhất thời ngưng trọng, hai tay vung trường kiếm chém lên hư ảnh núi cao.
Một tiếng ầm vang, hư ảnh cuồn cuộn về phía trước, thân hình Thạch Giác bay ngược ra sau, những nơi hư ảnh núi cao đi qua cây cối nổ tung, núi đá dập nát, như trải qua một trận động đất.
- Dám cướp Huyết Lực Tinh của ta, vậy thì ngươi chết đi!
Một quyền đánh bay Thạch Giác, thân hình Lâm Tiêu bắn về phía Kinh Triệu, hung mãnh chém ra một đao.
- Cái gì?
Ánh mắt Kinh Triệu sợ hãi, không ngờ ngay cả Thạch đại ca ra tay cũng không ngăn cản được Lâm Tiêu, nhất thời vẻ mặt dữ tợn cắn răng đem trường kiếm hoành ngang trước ngực, hung hăng ngăn đón công kích của Lâm Tiêu.
Chỉ cần ngăn cản được một chiêu này, chờ Thạch đại ca công tới như vậy có thể bức lui Lâm Tiêu trở về phòng ngự.
Chỉ tiếc…
- Đương!
Chiến đao đánh xuống, cự lực đáng sợ tràn tới, Kinh Triệu không thể nào ngăn cản, hổ khẩu vỡ tan, máu tươi giàn giụa, trường kiếm văng ra ngoài, hộ thể nguyên lực ầm ầm bạo vỡ, chiến đao sắc bén lập tức kéo ra một vết thương trên lồng ngực ra hắn, xuyên qua cả ngực.
- Dừng tay!
Xa xa, ánh mắt Thạch Giác kinh sợ, rống to một tiếng, trường kiếm ầm ầm bộc phát kiếm quang kiệt lực thi triển đánh tan hư ảnh núi cao, thân hình vọt tới vung kiếm chém ra.
Một đạo kiếm khí dài hơn mười trượng xuyên qua thiên địa ầm ầm chém về phía Lâm Tiêu, uy mãnh không thể đỡ.
- Cuồng Thú đao pháp - Hung Thú Lăng Thiên!
Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, chém ngược ra một đao, yêu khí khủng bố phóng lên cao, một đầu hư ảnh hung thú cao mấy chục thước hiện lên, kình phong thổi quét, thiên địa biến sắc, trong tiếng rống giận ầm ầm va chạm vào kiếm khí, đem mặt đất cắt ra từng đạo khe rãnh thật sâu.
Chém ra một đao, Lâm Tiêu nhảy tới trước mặt Kinh Triệu vươn tay chộp vào ngực hắn lấy ra Huyết Lực Tinh, ngay sau đó tay trái đánh ra một chưởng làm vỡ nát tâm mạch đối phương.
- Kinh Triệu!
Thanh niên áo tro thấy thế hai mắt đỏ đậm, bộ mặt dữ tợn vung chiến đao hóa thành vô số sợi tơ hung hăng bổ tới, quát to:
- Chết cho ta!
Xuy xuy xuy…
Trong hư không lóe ra vô số đao mang, hình thành thiên la địa võng phong tỏa hư không, sợi tơ bao quanh Lâm Tiêu, cho dù tốc độ hắn nhanh bao nhiêu cũng khó thể tránh né.
- Man Vương bá quyền - Di Sơn Điền Hải!
Lâm Tiêu oanh ra một quyền, ầm ầm va chạm tới trước, đem sợi tơ oanh thành nát vụn, nặng nề nện lên thân thể thanh niên áo tro, hộ thể nguyên lực bạo vỡ, hư ảnh núi cao đem thân thể hắn đánh thành huyết vụ, lập tức tử vong.
- Không có khả năng, sao có thể như vậy, làm ngươi ngươi lại mạnh như vậy!
Thạch Giác trừng lớn hai mắt kinh sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu không dám tin vào hai mắt của mình.
Tuy hắn biết thực lực Lâm Tiêu không kém, nhưng không ngờ đối phương mạnh mẽ như thế.
- Đáng chết, ngươi dám giết hai người Kinh Triệu, ta muốn ngươi chết!
Sau thoáng khiếp sợ lại là phẫn nộ, thân hình Thạch Giác run rẩy, huyết khí dâng lên, lập tức phát động tấn công.
Oanh long long…
Chỉ một thoáng kiếm khí rậm rạp đầy trời, kiếm quang tung hoành thiên địa, đem cả rừng cây biến thành hỗn độn không chịu nổi, nham thạch vỡ nát.
Song phương nháy mắt giao thủ hơn mười chiêu, cây cối sụp đổ, nham thạch bạo vỡ, nơi nơi bụi mù tràn ngập, như đống hoang tàn.
- Hô hô…
Thạch Giác thở hồng hộc, vẻ mặt Lâm Tiêu không đổi sắc.
- Tại sao có thể như vậy!
Thạch Giác sợ ngây người.
- Đây là thực lực của ngươi sao? Không có gì là đặc sắc cả!
Lâm Tiêu khẽ lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
- Hỗn đản!
Thạch Giác cắn răng tiếp nhận kết cục này, xoay người bay về hướng phương xa.
- Xú tiểu tử, chờ ta tìm được vài cao thủ trong cổ địa, đến lúc đó liên thủ giết chết ngươi!
Trong lòng oán độc gầm lên, diễn cảm Thạch Giác âm lãnh, mắt lộ sát khí.
- Còn muốn chạy, ngươi chạy được sao?
Lâm Tiêu cười lạnh đuổi theo.
Nếu Kinh Triệu không va chạm hắn, có lẽ Lâm Tiêu còn chưa có ý định tìm bọn hắn gây phiền phức, dù sao đều là đệ tử quận Hiên Dật, nhưng nếu đã động thủ, còn muốn đưa hắn vào chỗ chết, Lâm Tiêu tự nhiên sẽ không nhân từ nương tay, buông tha cho địch nhân chạy thoát sau đó tiếp tục quay về tìm mình gây phiền toái.
Oanh long…
Trong tiếng nổ vang, song phương lại triền đấu chung một chỗ, đao mang kiếm khí bắn ra bốn phía, núi nhỏ hơn trăm thước chung quanh đều bị tạc thành mảnh vụn, vô số nham thạch tung tóe, như ngày tận thế.
- Hừ, Lâm Tiêu, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng ngươi muốn giết ta, tuyệt không khả năng!
Thạch Giác điên cuồng cười lạnh, kiệt lực ngăn trở Lâm Tiêu.
- Vậy sao?
Ánh mắt Lâm Tiêu hờ hững, không hề có nửa điểm dao động, trên mặt toát ra vẻ tự tin.
- Chẳng lẽ tiểu tử này còn có sát chiêu gì chưa sử dụng?
Trong lòng Thạch Giác thoáng kinh hãi, nhưng lại khôi phục bình tĩnh:
- Hừ, ta cũng không tin ngươi còn đòn sát thủ gì, chẳng lẽ ngươi còn có thể nghịch thiên hay sao.
Không muốn tiếp tục giao phong với Lâm Tiêu, Thạch Giác toàn lực thối lui bay nhanh rời đi.
- Chạy đi đâu!
Trong mắt Lâm Tiêu bắn ra hàn mang, khóe môi cười lạnh, hai tay vung cao chiến đao hướng bóng lưng Thạch Giác chém xuống.
- Sinh Tử Luân Hồi đao!
Một thanh chiến đao hiện lên trong thiên địa, hai màu hắc bạch như âm dương thái cực đại biểu ý cảnh sinh tử hiện ra, hướng Thạch Giác ầm ầm cuốn tới.
Oanh long long…
Chiến đao bay ra, tiếng sấm vang rền, mặt đất rạn nứt, vô số nham thạch vẩy ra bốn phía, kinh thiên động địa.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương