Âm Hư công tử vừa nghe có tin tức của Lâm Tiêu, đang định chờ cơ hội giết hắn, ai ngờ Lâm Tiêu hợp sức với Lý Dật Phong giết ba huynh đệ Quỷ Sơn. Âm Hư công tử ủ rũ nói: - Một mình ba huynh đệ Quỷ Sơn thì không mạnh, từng người một thì không đấu nổi với ta. Nhưng kêu ta chiến cả ba người thì rất khó khăn. Hơn nữa Lý Dật Phong mang theo bản đồ cổ địa Thái Thần, xem ra ta phải tìm Tông Thứu hợp tác giết chết tiểu tử kia và cướp đi bản đồ cổ địa Thái Thần, một hòn đá ném hai chim. Khuôn mặt đẹp như nữ nhân lạnh lẽo âm trầm làm người sợ hãi. Như có bão thổi qua, tất cả võ giả Hóa Phàm cảnh trong thành Hắc Lĩnh đều tập trung chú ý vào tin bản đồ cổ địa Thái Thần. So ra thì Lâm Tiêu hợp sức cùng Lý Dật Phong giết ba huynh đệ Quỷ Sơn bị người bỏ qua. Trong thành Hắc Lĩnh mỗi ngày có nhiều võ giả bị giết, cường giả như Quy Nguyên cảnh ngẫu nhiên sẽ ngã xuống. Ba tháng sau cổ địa Thái Thần sắp mở ra làm xôn xao tất cả võ giả Hóa Phàm cảnh trong Thành Hắc Lĩnh. Hai ngày sau, Lâm Tiêu, Lý Dật Phong lần lượt xuất quan. Trong một tửu lâu nào đó trong thành Hắc Lĩnh. Lý Dật Phong ăn cơm, cười khổ truyền âm với Lâm Tiêu: - Không ngờ tin tức truyền lại nhanh như vậy, giờ mỗi người đều biết chúng ta có bản đồ cổ địa Thái Thần. Sau khi Lâm Tiêu, Lý Dật Phong nghe tin đồn nhiều nhất toàn liên quan bản đồ cổ địa Thái Thần. Lâm Tiêu liếc mắt bốn phía, kẹp miếng gan phượng lửa nhấm nháp, mỉm cười nói: - Lý Dật Phong sư huynh, từ khi chúng ta đi vào tửu lâu này có ít nhất hơn mười võ giả ăn cơm âm thầm nhìn chúng ta chằm chằm, có ý đồ gì thì đã rất rõ ràng. Chúng ta thật sự bị người theo dõi. Lý Dật Phong cười khổ lắc đầu nói: - Tiểu tử này, người còn cười được? Lâm Tiêu không hề lo âu nói: - Sợ gì? Nếu bọn họ có can đảm thì cứ tới cướp, chỉ sợ không cướp được bản đồ mà có người muốn chết. Lý Dật Phong cười khẩy nói: - Đồng ý. Lý Dật Phong không sợ rắc rối, nếu không mới gã đến Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong liền đi khiêu chiến với ba huynh đệ Quỷ Sơn. Hiện tại Lý Dật Phong đã đột phá thì càng không sợ, nếu ai xem hai người là con mồi thì sẽ bị đấm vỡ mồm. Bỗng một thanh âm vui vẻ reo lên: - Ủa? Là Lý hiền đệ đây mà, tình cờ quá. Ba thanh niên khí thế siêu phàm vui mừng nhìn Lâm Tiêu, Lý Dật Phong ngồi bên cửa sổ, chậm rãi đến gần. - Lý hiền đệ, nghe nói ngươi bị ba huynh đệ Quỷ Sơn truy sát, vi huynh lo muốn chết. Mãi khi nghe nói hiền đệ bình yên vô sự vi huynh rốt cuộc nhẹ nhõm. Trong ba thanh niên, người thủ lĩnh có mái tóc dài màu xanh, hơi đẹp trai, lưng đeo trường kiếm, khí vũ hiên ngang. Thanh niên thủ lĩnh đến bàn Lâm Tiêu trước, tùy tiện ngồi xuống. Vẻ mặt thanh niên đầy quan tâm nhìn Lý Dật Phong. Hai thanh niên khí thế bất phàm, thực lực cỡ Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong khác cũng ngồi xuống theo. Lý Dật Phong mỉm cười nói: - Là Thạch Giác huynh, đã lâu không gặp. Trong mắt Lý Dật Phong không chút gợn sóng. Thạch Giác cũng là đệ tử Trại Huấn Luyện Thiên Tài Quận Hiên Dật, hơn Lý Dật Phong hai quý, cùng thời với Đông Phương Nguyệt Linh sư tỷ. Lúc tốt nghiệp Thạch Giác xếp mười hàng đầu trong Trại Huấn Luyện Thiên Tài, thực lực cực kỳ kinh người, năm đó đã từng tham gia đại tái bảng Phong Vân của đế quốc, xếp hạng bảy mươi chín. Hiện tại thực lực của Thạch Giác đã vào vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, coi như thanh niên tài tuấn nổi tiếng như cồn của Quận Hiên Dật. Nhưng Lý Dật Phong và Thạch Giác chỉ gặp mặt vài lần, chưa đến mức xưng huynh gọi đệ. Trên bàn cơm, Lý Dật Phong cùng Thạch Giác bình thản nói chuyện với nhau vài câu, thái độ không lạnh không nhạt. Nghe Thạch Giác quan tâm hỏi han, Lý Dật Phong chỉ cười cười. Thực lực của Thạch Giác rất mạnh, nếu đánh nhau thì ba huynh đệ Quỷ Sơn không làm gì được gã. Nếu Thạch Giác thật lòng quan tâm Lý Dật Phong, dùng thực lực của Thạch Giác đi vào núi Quỷ Âm cứu viện gã, không nói chắc có thể xông vào Thiên Âm cốc cứu người ra nhưng cũng sẽ không chịu thiệt thòi gì. Chỉ tiếc Lý Dật Phong bị nhốt trong Thiên Âm Cốc vài tháng, trừ Lâm Tiêu ra không có võ giả nào đến cứu gã. Cái gọi là quan tâm chỉ đến thế là cùng. Vì vậy Lý Dật Phong khách sáo xa cách với Thạch Giác. Nói chuyện với nhau sau một lát Thạch Giác cảm nhận thái độ của Lý Dật Phong không mặn không nhạt với mình, gã chuyển hướng sang Lâm Tiêu. - Lý hiền đệ, chắc đây là Lâm Tiêu của trại huấn luyện Quận Hiên Dật chúng ta? Quả nhiên là thiếu niên thiên tài. - Sang năm là đại tái bảng Phong Vân quý mới của đế quốc. Nói đến thì đại tái bảng Phong Vân quý mới của đế quốc đông đúc cao thủ, muốn bộc phát tài năng xông vào một trăm lẻ tám thứ hạng trong bao nhiêu cường giả thì không dễ dàng gì. - Nghe nói mây năm nay thiên tài quận khác trong đế quốc nhiều như mây. Lý Dật Phong, đừng trách vi huynh nói chuyện không dễ nghe, ta xem ngươi đã đột phá Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, dùng thực lực của ngươi tiến vào trong một trăm lẻ tám thứ hạng không khó khăn, nhưng muốn có thứ tự cao hơn thì không dễ. Thạch Giác tặc lưỡi cảm thán, cười nói: - Ta là một thành viên của Quận Hiên Dật, đương nhiên nghĩa bất dung từ. Sắp tới cổ địa Thái Thần trong Yêu Ma lĩnh sẽ mở ra, trong đó nguy hiểm nguy hiểm đầy rẫy, sắt cơ nhiều. Vì an toàn của hai vị, hay chúng ta cùng nhau đi cổ địa Thái Thần? - Không nói thứ khác, có ta ở đây ít nhất giảm bớt một nửa võ giả có ý đồ xấu với hai vị. Chúng ta cùng nhau rèn luyện, xác suất được báu vật cũng tăng nhiều. - Đến lúc đó hai vị có chỗ đột phá, qua sang năm trên đại tái bảng Phong Vân cho Quận Hiên Dật chúng ta tăng thêm một phần vinh quang, lòng ta rất mong chờ điều này. Lâm Tiêu mỉm cười. Nói đến nói đi Thạch Giác muốn tấm bản đồ cổ địa Thái Thần, còn tự cho là đúng. Thạch Giác nghe nói Lý Dật Phong sư huynh có được bản đồ cổ địa Thái Thần nên mới đến làm quen. Lý Dật Phong cười phá lên: - Ha ha ha! Lý Dật Phong nói: - Thạch Giác huynh, chúng ta xin nhận ý tốt của huynh. Nhưng thực lực của Thạch Giác huynh siêu phàm, hai chúng ta đi theo chỉ vướng chân, thôi khỏi. Thạch Giác thuyết phục: - Nói gì vậy Lý hiền đệ. Chúng ta cùng là đệ tử Quận Hiên Dật, vốn nên đồng tâm hiệp lực. Lý hiền đệ không biết, gần đây rất đông võ giả tụ tập trong Thành Hắc Lĩnh, có nhiều người là cường giả vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, mục đích đều là cổ địa Thái Thần ba tháng sau. Thực lực như hai vị nếu đi một mình vào cổ địa Thái Thần sẽ vô cùng nguy hiểm. Thái độ Thạch Giác thân thiện, thật sự hoàn toàn như là một tiền bối quên mình vì người, hết lòng lo cho nhóm Lâm Tiêu, Lý Dật Phong. Lý Dật Phong từ chối thẳng: - Được rồi, không cần làm phiền Thạch Giác huynh quan tâm. Vẻ mặt Thạch Giác hơi bất mãn: - Lý hiền đệ không tin vi huynh sao? Chẳng lẽ người nghĩ ta sẽ hại người?