Võ Đạo Đan Tôn
Chương 578
Kiếm quang chớp lóe giữa đám đông ăn cướp, kiếm quang rậm rạp cắt một mã tặc cưỡi trên lưng ngựa thành nhiều khối nhỏ, máu và thịt vụn bay tứ tung.
Chớp mắt có hơn mười mã tặc chết dưới kiếm quang, tiếng kêu gào, hét thảm vang lên.
- Đạp đinh rồi, rút mau!
- Chết tiệt!
- Đụng phải cao thủ rồi!
- Chạy mau!
Đám mã tặc hỗn loạn, mấy chục tên còn sống giục ngựa lao nhanh tản ra bốn phía.
Thanh âm sắc nhọn lại vang lên:
- Chạy đi đâu?
Kiếm quang tỏa sáng thiên địa như mưa to khuếch tán. Mã tặc chạy tứ tán bị đánh chết hết, nhưng còn vài tên mã tặc chạy thoát. Có hai mã tặc trốn ngay phương hướng Lâm Tiêu đứng.
Thanh âm lạnh lùng nói:
- Diệp sư huynh, đừng để chúng trốn thoát, chúng ta chia ra đuổi theo!
Chủ nhân thanh âm nhảy mây cái đuổi theo hai mã tặc trốn hướng Lâm Tiêu.
Hai mã tặc thấy Lâm Tiêu thì con ngươi trong mắt đảo một, cao giọng hô to:
- Huynh đệ đằng trước, ngăn tên này giúp ta với!
Đồng thời bọn chúng giục ngựa chạy lướt qua Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhướng mày, hắn vốn không định xen vào chuyện hai bên nhưng hai tên mã tặc nói câu đó rõ ràng cố ý để đối phương hiểu lầm, tấn công hắn, cho bọn họ thời gian chạy trốn. Lâm Tiêu nổi lên sát khí.
Lâm Tiêu chưa kịp hành động gì thì bóng người phía xa rống to:
- Chết đi!
Người đó nhảy lên cao, khí thế hùng hổ bộc phát, chém ba nhát kiếm.
Vù vù vù!
Kiếm quang sắc bén rạch phá không gian, tiếng rít sắc nhọn và nguyên lực cuồng bạo. Hai kiếm quang chém vào hai mã tặc, kiếm quang thứ ba chém hướng Lâm Tiêu. Người này đã bị lời mã tặc lừa gạt.
Phập!
Máu phun ra, xác bay lên. Hai tên mã tặc chưa kịp phản ứng đã bị chặt làm hai khúc, nửa người văng ra khỏi lưng ngựa đang chạy rầm rập. Cảnh tượng đẫm máu mà thảm khốc.
Keng!
Lâm Tiêu rút chiến đao ra đỡ kiếm quang. Từ trong kiếm quang Lâm Tiêu cảm nhận lực lượng cường đại, thực lực của đối phương không yếu.
Nam nhân rống to:
- Mã tặc mạnh đấy, nhưng ngươi phải chết!
Lâm Tiêu không có thời gian nói chuyện, nam nhân vung trường kiếm. Kiếm quang như mưa bắn tới, cực kỳ uy mãnh. Mưa kiếm từ trên trời giáng xuống bao phủ mặt đất.
- Phá!
Lâm Tiêu huơ chiến đao vạch đường cong hình tròn như vòng xoáy đao. Tất cả kiếm quang chui vào vòng xoáy đao sẽ bị cắn nát, nổ tung thành kiếm khí đầy trời.
- Có bản lĩnh, đỡ thêm chiêu nữa!
Thanh niên kia đã đến trước mặt Lâm Tiêu, khoảng hai mươi tuổi, mặt đẹp trai, phong độ phiên phiên. Đôi mắt thanh niên tràn ngập chiến ý, cực kỳ sắc bén.
- Kiếm Khí Thương Mang!
Ầm ầm ầm!
Một luồng kiếm khí thô to ngưng tụ trong không trung. Kiếm khí chấn động, hư không kêu vù vù chém xuống Lâm Tiêu.
Con ngươi Lâm Tiêu co rút. Đối phương không hỏi lý do, không cho Lâm Tiêu cơ hội giải thích, năm lần bảy lượt ra sát chiêu làm hắn cũng nổi nóng lên.
- Cuồng Thú đao pháp, Mãnh Thú Lăng Thiên!
Thái Huyền đao tỏa sáng chói lòa, ảo ảnh mãnh thú khổng lồ hiện ra, gầm rống cắn kiếm khí giáng xuống. Mãnh thú rít gào cắn nát kiếm khí thô to, kình khí dâng trào tràn ra.
Thanh niên biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Thanh niên không ngờ Lâm Tiêu sẽ mạnh như vậy.
Thanh niên tuy hoảng hốt nhưng không rối lọan, trường kiếm liên tục vung lên tạo thành lưới kiếm ngăn ảo ảnh mãnh thú từ đao khí tạo thành.
Ầm ầm ầm!
Lưới kiếm bị chấn nát, thanh niên chật vật bay ngược ra. Quần áo rách bươm, thanh niên trượt xa trăm thước mới miễn cưỡng đứng vững, mặt trắng bệch.
Thanh niên kinh thán nhìn Lâm Tiêu:
- Tiểu tử giỏi, lợi hại!
Chiến ý càng bốc cháy trong mắt thanh niên, lực lượng cường đại dâng lên. Thanh niên lại xông vào Lâm Tiêu, trường kiếm phát ra kiếm quang lạnh lẽo khiếp người.
Lâm Tiêu không biết nên nói cái gì. Mới rồi Lâm Tiêu nương tay nhưng đối phương không biết điều lại công kích tiếp, thanh niên cho rằng Lâm Tiêu không dám giết người sao?
Lâm Tiêu vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công, tay phải siết chặt chiến đao định ra một kích sấm sét.
Bỗng phương xa vọng đến thanh âm quen thuộc:
- La Liệt sư đệ, dừng tay.
- Lâm huynh xin nương tay!
Lâm Tiêu, La Liệt ngừng đánh nhau. Thừa dịp này người lên tiếng đáp xuống giữa Lâm Tiêu và La Liệt.
Lâm Tiêu nhìn đối phương, thấy rõ mặt mũi người đó thì kinh ngạc nói:
- Diệp Hoa, sao ngươi lại ở đây? Đã lâu không gặp.
Người đến là Diệp Hoa, đệ tử trại huấn luyện thiên tài Quận An Định. Lúc trước tại lâu đài cổ mau đen trong Thiên Mộng bí cảnh Diệp Hoa từng đánh nhau với Lâm Tiêu, mấy người còn cùng Đào Huyễn của quận Vân Long đối phó thủ vệ tượng đá.
Diệp Hoa cười nói:
- Ta đang định hỏi Lâm huynh đây. Nơi này là Thành Hắc Lĩnh, cách Quận thành Hiên Dật không gần. Quận An Định chúng ta gần Thành Hắc Lĩnh hơn Quận Hiên Dật.
Lâm Tiêu cười nói:
- Ta đến Yêu Ma lĩnh rèn luyện.
- Ha ha ha, ta cũng vậy.
Sát khí giữa hai bên nhờ đối thoại mà giảm bớt.
Thanh niên đẹp trai vốn tấn công dồn dập thấy vậy trợn to mắt nói:
- Diệp sư huynh quen hắn sao?
- Đương nhiên. Hắn tên Lâm Tiêu, là trại huấn luyện thiên tài của Quận Hiên Dật, chúng ta từng gặp mặt ở Thiên Mộng bí cảnh.
Thanh niên đẹp trai ngạc nhiên nhìn Lâm Tiêu:
- Chẳng lẽ ngươi không phải đồng bọn của mã tặc kia?
Lâm Tiêu hỏi ngược lại:
- Ngươi nói thử xem.
Lâm Tiêu không biết nên nói cái gì với La Liệt.
- Ha ha ha!
Diệp Hoa cười phá lên:
- Lâm huynh làm sao có thể là mã tặc được?
- Lâm huynh, vị này là La Liệt, đệ tử trại huấn luyện thiên tài của Quận An Định chúng ta. Lâm huynh cũng biết La Tuấn, đại ca của hắn. Ta mang La Liệt đi ra học hỏi kinh nghiệm, vừa rồi có gì xúc phạm mong Lâm huynh thứ lỗi cho.
Lâm Tiêu gật gù:
- Thì ra là đệ đệ của La Tuấn.
Lúc ở Thiên Mộng bí cảnh, La Tuấn là Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong cũng như Kim Minh, một trong mấy người đứng đầu có tu vi cao nhất lúc đó.
Diệp Hoa nhiệt tình mời:
- Lâm huynh định đi Thành Hắc Lĩnh đúng không? Hay chúng ta đi chung?
Lâm Tiêu hơi nghĩ một chút, liền đồng ý.
Trên đường đi Lâm Tiêu hiểu biết thực lực của Diệp Hoa. Hai năm chăm chỉ tu luyện, Diệp Hoa từ Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đột phá đến Hóa Phàm cảnh trung kỳ đại thành, thực lực siêu phàm. La Liệt là đệ tử đỉnh Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, cũng không tầm thường.
Diệp Hoa không rõ thực lực cụ thể của Lâm Tiêu thế nào nhưng gã không dám coi thường hắn. Lúc trước trong Thiên Mộng bí cảnh, Lâm Tiêu mới là võ giả tam chuyển đỉnh phong đã dựa vào đao ý đánh ngang với Diệp Hoa Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đại thành. Sau khi Lâm Tiêu đột phá Hóa Phàm cảnh sơ kỳ càng dư sức đối kháng cùng đám người Kim Minh đỉnh Hóa Phàm cảnh sơ kỳ. Hai năm trôi qua, thực lực của Lâm Tiêu tất nhiên càng thêm sâu không lường được .
Dọc đường Diệp Hoa kể cho Lâm Tiêu một số chỗ cần chú ý trong Thành Hắc Lĩnh, Yêu Ma lĩnh.
Một canh giờ sau, đoàn người đến Thành Hắc Lĩnh.
Thành Hắc Lĩnh nằm ở đằng trước Yêu Ma lĩnh, thành trì cực lớn, dài rộng khoảng trăm dặm, tường thành đến hơn một trăm năm mươi thước, không thua gì Quận thành Hiên Dật, tràn đầy cổ kính và tang thương.
La Liệt nghe Diệp Hoa kể sự tích của Lâm Tiêu trong Thiên Mộng bí cảnh, gã như gặp thần tượng, thái độ kiêu ngạo bá đạo biến mất sạch.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương