Võ Đạo Đan Tôn
Chương 559
Lâm Tiêu lắc đầu, nói:
- Lưu gia, Hà gia thật dứt khoát, ngay hôm đó giết hết thành viên Hạ gia trong sơn mạch Lạc Nhật, sản nghiệp của Hạ gia trong Thành Đại Viêm đều bị hai nhà Hà, Lưu chiếm mất.
Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Lâm Tiêu, thậm chí là hắn cố ý tạo ra.
Võ giả nhân loại rất hiếm hoi trong Thương Khung đại lục, nếu Lâm Tiêu giết hết ba đại gia tộc trong sơn mạch Lạc Nhật sẽ là tai họa ngập đầu cho bình dân Thành Đại Viêm, hắn không muốn như thế. Dù sao Lưu gia, Hà gia không làm gì được Lâm Tiêu, hơn nữa hắn là người qua đường, sau này không có cơ hội tiếp xúc với hai gia tộc, nên hắn sẽ không để trong lòng.
Trong khách điếm, tiểu nhi rót đầy nước nóng rồi cung kính đi ra.
- Khách quan, đã đổ nước nóng cho người, nếu có gì yêu cầu xin hãy ra lệnh cho tiểu nhân.
Trong phòng, Lâm Tiêu thỏa mãn tắm nước nóng.
- Thoải mái quá.
Hơn hai tháng bôn ba ngoài dã ngoại, màn trời chiếu đất làm Lâm Tiêu mệt mỏi, giờ thấy thành trì đương nhiên phải nghỉ ngơi thư giãn.
Tắm rửa, ăn uống no nê xong Lâm Tiêu giở bí kỹ Tinh Nguyên Hóa Khí mới lấy được ra, quan sát và tu luyện bí tịch.
Một đêm trôi qua.
Bí kỹ Tinh Nguyên Hóa Khí rất khó học, gần bằng Khống Thần quyết, Tinh Thần Nguyên Thoa, nhưng không làm khó được với Lâm Tiêu, hắn chỉ cần một đêm nhập môn. Khi nào luyện thành Tinh Nguyên Hóa Khí thì thực lực của Lâm Tiêu từ cơ bản lần nữa tăng một phần.
Hiện giờ thực lực của Lâm Tiêu quá mạnh, tinh thần lực mới có tứ phẩm, tăng thêm một phần trăm đã là kết quả võ giả khác không dám tưởng tượng.
Lâm Tiêu không ở lại lâu trong Thành Đại Viêm, hắn bổ sung thêm thực vật, vật phẩm trong không gian giới chỉ. Ngày thứ ba, Lâm Tiêu một mình rời khỏi Thành Đại Viêm, lên đường rèn luyện tiếp.
Trên bình nguyên mênh mông bát ngát, cỏ khô lắc lư, gió lạnh thổi qua dập dờn sóng gợn tầng tầng.
Một bóng người lướt trên thảo nguyên, quần áo rách rưới nhăn nheo như người rừng.
Người đó đến cuối bình nguyên, phương xa bay tới mùi nước. Người đó vẫn tiếp tục đi tới, hơi nước trong không khí dần tăng cao. Lại bay nửa canh giờ, tiếng sóng nước ầm ĩ vang lên, một con sông rộng lớn đập vào mắt người đó.
Lâm Tiêu đứng trước sông lớn, hắn nhìn Sông Đao Lãng không thấy cuối, đôi mắt cảm thán rằng:
- Đây là Sông Đao Lãng trong truyền thuyết sao?
Lâm Tiêu đã rời khỏi Thành Đại Viêm đã hai tháng, trong thời gian đó hắn vượt qua vài ngọn núi cao, đi qua mấy thành trì, hành trình dài vạn dặm.
Trên đường đi màn trời chếu đất cộng thêm tu luyện, rèn luyện trong rừng núi nên quần áo Lâm Tiêu rách rưới. Ban đầu Lâm Tiêu thường xuyên thay đồ, nhưng hai ngày sau chiến đấu làm áo dính máu, bụi bặm. Sau này Lâm Tiêu lười thay, trừ phi quần áo rách như sơ mướp.
Bởi vì rèn luyện và tu luyện nên Lâm Tiêu không vội vàng gì cả, đôi khi linh cảm chợt lóe, hắn sẽ bế quan mấy ngày trong rừng sâu núi thẳm. Tuyến đường chỉ vạn dặm mà Lâm Tiêu đi lâu cỡ hai tháng mới tới trước Sông Đao Lãng .
Sông Đao Lãng, con sông dài năm mươi vạn dặm, rộng gần vạn dặm, xuyên qua mấy quận đế quốc Võ Linh. Đây là một trong mấy con sông lớn nhất đế quốc Võ Linh.
Muốn đi Yêu Ma lĩnh thì Lâm Tiêu phải vượt qua Sông Đao Lãng .
- Trong phạm vi Sông Đao Lãng của quận Hiên Dật có khá nhiều thành trì, cách ta gần nhất chắc là thành La Giang, ước chừng khoảng hơn ngàn dặm. Nơi đó chắc chắn sẽ có thuyền qua sông.
Lâm Tiêu tìm đúng vị trí thành La Giang, lại biến thành luồng sáng dọc theo bờ sông lao đi.
Một mình Lâm Tiêu không thể vượt qua con sông rộng lớn thế này được, dù hắn có tu luyện Lăng Không Hư Độ cũng chịu thua. Chỉ có Quy Nguyên cảnh có thể trực tiếp bay qua. Trước giờ chỉ có võ giả sử dụng chân nguyên bay mới vượt qua Sông Đao Lãng nổi.
Trong lúc bay đi Lâm Tiêu thầm khó hiểu:
- Yêu Ma lĩnh mặc dù nằm trong quận Hiên Dật nhưng thật ra vị trí lại gần biên giới quận An Định, tức là nó đã lọt vào phạm vi quận An Định, cách xa như vậy vì sao tiểu đội Lang Đao của đại ca đi từ thành Tân Vệ đến Yêu Ma lĩnh đế chấp hành nhiệm vụ?
Lâm Tiêu từ quận thành Hiên Dật xuất phát đã được năm tháng, đi ba vạn dặm, nhìn như xa nhưng mới cách Yêu Ma lĩnh ở quận Hiên Dật bảy, tám vạn dặm, hắn mới đi được nửa đường mà thôi.
- Mặc dù thành Tân Vệ gần Yêu Ma lĩnh hơn quận thành Hiên Dật nhưng cũng cỡ bốn, năm vạn dặm và phải vượt qua Sông Đao Lãng . Dù nhóm đại ca không cần rèn luyện, cứ đi không ngừng nghỉ thì phải mất hai, ba tháng mới tới Yêu Ma lĩnh được. Thật là khó hiểu.
Ngày xưa Lâm Tiêu còn nhỏ không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại hành động đi tới Yêu Ma lĩnh làm nhiệm vụ thì rất lạ lùng.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu chạy như bay mấy canh giờ, một tòa thành trì hùng vĩ nằm ở bờ sông Sông Đao Lãng đập vào mắt hắn. Trên bờ sông ngoài tòa thành có bến cảng rộng lớn, các con thuyền to lớn uy mãnh neo đậu, chúng nó như mãnh thú khổng lồ, làm người ta rung động.
Trong đám con thuyền neo đậu nơi này đa số rộng hơn mười thước, dài mấy chục thước. Một số thuyền to hơn chút thì dài khoảng trăm thước, rộng hai, ba chục thước. Nhưng có một con thuyền đặc biệt hấp dẫn ánh mắt. Thuyền dài vài trăm thước, rộng trăm thước, làm bằng tài liệu đặc biệt. Nhìn từ xa thuyền tỏa sáng dưới ánh nắng, nó như một con quái vật khổng lồ sừng sững, uy phong lẫm lẫm khiến người rung động.
Trên thuyền chạm khắc đồ án phức tạp, hiển nhiên nó thuộc về một đại thế lực.
Lâm Tiêu tặc lưỡi:
- Đây là thuyền của thế lực nào?
Lâm Tiêu nộp phí vào thành, hắn bước chân vào thành La Giang.
Trong Thành La Giang người đến người đi rất náo nhiệt. Lâm Tiêu tìm hiểu một phen, hắn đến đại sảnh trao đổi mua bán hàng hóa nơi bến cảng.
Mỗi thành phố bên sông đều có đại sảnh buôn bán, chủ yếu là cho các du khách lên đường, thương nhân giao dịch mậu dịch với nhau. Tại đây có thể tìm hiểu tin tức thuyền sắp qua sông.
Đại sảnh rất ổn ảo. Các thương nhân, nhà giàu, võ giả đi lại liên tục.
Nhân viên dẫn Lâm Tiêu đi xem tin tức thuyền khởi hành, hắn đọc thật kỹ.
Mỗi ngày có nhiều thuyền xuất phát từ Thành La Giang, nhưng đa số chỉ đi thành trì bên sông gần đây, mấy thuyền khác thì do một số thương hội vận chuyển hàng hóa, thuyền hàng sẽ không chở khách. Thuyền đón khách qua sông mỗi mười ngày một chuyến, phí lên thuyền của một người là một vạn lượng. Thuyền đã xuất phát từ bảy ngày trước, muốn qua sông phải chờ ba ngày sau.
Lâm Tiêu đang định mua vé tàu thì . . .
Trước quầy bên cạnh, một võ giả cao giọng hô to:
- Thương thuyền của Thương hội Hắc Kim chúng ta sẽ xuất phát vào sáng mai, bây giờ còn trống mười lăm vị trí, bằng hữu nào muốn lên đường thì nhanh chân lên!
Thanh âm rõ ràng truyền ra trong đại sảnh ồn ào.
- Chậc, thuyền của Thương hội Hắc Kim ngày mai sẽ xuất phát, ta rất muốn đi nhưng giá mắc quá.
- Đúng rồi, thuyền chở khách qua sông bình thường một người chỉ một vạn lượng, nhưng Thương hội Hắc Kim đòi lấy mười vạn lượng. Không phải ai cũng đi nổi.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương