Mắt Hạ Luân tràn ngập độc ác và căm thù. Hạ Luân không ngờ gã, Lưu Vọng, Hà Sâm hợp sức nhưng vẫn thua Lâm Tiêu. Thực lực của đối phương cường đại khiến Hạ Luân vừa sợ vừa hận. Rầm! Lâm Tiêu đạp ngực Hạ Luân, đá gã bay ra. Tiếng xương gãy giòn vang, Hạ Luân gào rú như heo bị thọc tiết, lần nữa hộc máu. Hạ Luân nằm tê liệt dưới đất. Hạ Vĩ hét to một tiếng: - Phụ thân! Vẻ mặt Hạ Vĩ khủng hoảng, mắt long lên sòng sọc nhìn Lâm Tiêu, nhưng gã không dám tiến lên cứu Hạ Luân. Biểu tình Lâm Tiêu lạnh lùng nói: - Mạng của các ngươi nằm trong tay ta, ngoan ngoãn nghe lời thì còn đường sống. Đương nhiên nếu các người muốn chết vậy ta không ngại làm người tốt đến cùng, triễn các người về chầu trời. Lão nhân râu bạc Lưu Vọng che ngực, phất tay ngăn các đệ tử Lưu gia tiến lên cứu viện. Lưu Vọng lau máu dính khóe môi, biểu tình căm hận, sát khí biến mất sạch. Lưu Vọng lấy lại phong độ gia chủ: - Các hạ, giữa các hạ và ta không oán không cừu, hết thảy chỉ vì hiểu lầm. Hay mọi người biến can qua thành ngọc bạch, có gì từ từ thương lượng? Lưu Vọng thấy hành động của Lâm Tiêu không cố ý giết người, nếu không hắn đã chẳng nói nhiều với bọn họ làm gì. Bây giờ gấp nhất là giữ mạng đã, mặt mũi, tôn nghiêm gì đó chẳng là cái đinh gì trước mạng sống. Trong tình huống người là dao thớt ta là thịt cá, Lưu Vọng biết rõ mình nên làm sao. Nếu Lưu Vọng còn ngông như Hạ Luân chẳng khác gì tự sát. Hạ Luân cũng biết điều này, toàn thân gã gãy xương, gã không nói gì nữa, nằm dài dưới đất. Vẻ mặt dữ tợn đã mất nhưng đáy mắt Hạ Luân còn đọng lại sát khí độc ác. Lâm Tiêu cười to bảo: - Ha ha ha! Hiểu lầm? Lão tiên sinh này nói chuyện tếu quá. Nếu không phải thực lực của Lâm mỗ tạm được thì bây giờ đã là cái xác, còn cơ hội nói nhảm với các người sao? Nam nhân trung niên khô gầy Hà Sâm kiềm nén tức giận, bình tĩnh mở miệng hỏi: - Vậy các hạ muốn sao? Hà Sâm chung ý tưởng với Lưu Vọng, lúc này giữ mạng sống quan trọng hơn. - Tuy các người một lòng muốn tiêu diệt Lâm mỗ, nhưng ông trời có đức háo sinh, Lâm mỗ cũng không muốn đại khai sát giới làm chi. Vậy đi, các người muốn sống không khó, một người đưa mười ức, mua một cái mạng gia chủ ba đại gia tộc chắc không đắt quá chứ? Biểu tình Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng tạm hiền hòa nhưng nghe Lâm Tiêu nói xong cơ mặt vặn vẹo. Ba người tức giận quát: - Cái gì? Mười ức? Vậy ngươi giết chúng ta đi! Ngươi muốn ba đại gia tộc chúng ta khuynh gia bại sản sao? Đám người ba đại gia tộc biểu tình rất khó coi, kích động. Ba đại gia tộc khống chế đa số ngành nghề trong Thành Đại Viêm, mười ức lượng không làm khó bọn họ. Nhưng ba đại gia tộc sẽ phải bán rất nhiều sản nghiệp mới gom đủ số tiền đó, gần bằng lợi nhuận kinh doanh mấy chục năm. Không tới mức khuynh gia bại sản nhưng cũng sẽ nguyên khí đại thương, tụt dốc. Lâm Tiêu hờ hững liếc đám võ giả Hóa Phàm cảnh: - Như thế nào? Chẳng lẽ mạng ba gia chủ các người không bằng mười ức? Huống chi không chỉ là các người, còn có đa số lực lượng ba đại gia tộc tại đây. Bị ta truy sát, ngươi nghĩ mấy người này có có bao nhiêu người sống sót? Tâm trạng đám người Hạ Vĩ chìm xuống. Trước ánh mắt của Lâm Tiêu, bọn họ rất muốn bỏ chạy. Gia chủ ba đại gia tộc còn không đánh gục Lâm Tiêu được, ngược lại bị hắn đánh tơi bời. Đám người đông thật nhưng không có chút phần thắng trước Lâm Tiêu. Võ giả cao một bậc thì thực lực mạnh vô biên, quan trọng nhất là Lâm Tiêu vượt qua cửa thứ bảy phòng rèn luyện, hắn không sợ bị vây công. Hạ Vĩ là võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong nếu bị mấy chục võ giả bình thường Hóa Phàm cảnh trung kỳ bao vây cũng phải đắn đo suy nghĩ xem sức gã thắng nổi không. Hà Sâm cắn răng nói: - Các hạ có giết chúng ta cũng vô dụng, khi đó các hạ sẽ không lấy được một đồng nào. Hơn nữa ba nhà chúng ta là ba đại gia tộc đỉnh cao nhất Thành Đại Viêm. - Các hạ còn trẻ tuổi đã có thực lực như vậy thì chắc cũng là đệ tử từ đại thế lực hay đại gia tộc nào, nên biết nếu ba đại gia tộc chúng ta bị hủy diệt hoàn toàn sẽ tạo ra hậu quả gì. - Thành Đại Viêm chúng ta mặc dù không trực thuộc quận Hiên Dật quản lý nhưng việc lớn thế này sẽ kinh động cường giả các phương, khi đó các hạ vừa gặp rắc rối vừa chẳng được cái gì, mất nhiều hơn được. Lão nhân râu bạc Lưu Vọng cũng cầu xin: - Vị tiểu huynh đệ này, mười ức lượng thì quá nhiều, chúng ta phải bán đa số tài sản mới được, sẽ mất nhiều thời gian. Ta nghĩ các hạ cũng không muốn chờ lâu như vậy đúng không? Trong ba người thì Hạ Luân chưa lộ vẻ gì, không nói chuyện, chỉ lạnh lùng trừng Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhìn phản ứng kịch liệt của Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng, sờ cằm thầm nghĩ: - Chẳng lẽ ta đòi nhiều quá? Lâm Tiêu thuận miệng đòi mười ức lượng, nhưng xem phản ứng dữ dội của Lưu Vọng, Hà Sâm thì đã vượt qua sức chịu đựng của đối phương, nếu không bọn họ đã chẳng bỏ cả mạng sống. Ngẫm lại cũng đúng, dù ba đại gia tộc Thành Đại Viêm mạnh đến mấy, bọn họ không có cường giả Quy Nguyên cảnh thì không thể nào có sẵn mười ức lượng. Lâm Tiêu không chờ nổi bọn họ bán hết tài sản. Lâm Tiêu gật gù, mở miệng nói: - Nếu vậy ta cho các người một con đường sống. Năm ức lượng, không được thiếu một đồng. Ta không tin trong ba đại gia tộc các người không có được năm ức lượng, nếu còn than nhiều thì ta ngại lấy mạng các người! Mắt Lâm Tiêu bắn ra sát khí lạnh lẽo. Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng định trả giá thêm nhưng nhìn ánh mắt Lâm Tiêu, cảm nhận sát khí từ hắn thì im miệng. Năm ức lượng quá nhiều đối với ba đại gia tộc nhưng ít nhất chừa đường sống. Lão nhân râu bạc Lưu Vọng cắn răng quyết định trước: - Được, ta đưa! Lưu Vọng lục lọi trên người lấy ra một đống kim phiếu giao vào tay Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhìn Lưu Vọng, mắt toát ra sát khí: - Hưm, mới có gần ba ức lượng, ngươi đang lừa ta? Lưu Vọng thót tim: - Các hạ hãy bình tĩnh, đừng nóng. Mặt Lưu Vọng vốn dần hồng hào nay sợ hãi không còn chút máu. Lưu Vọng vội phân bua: - Ta chỉ mang theo bấy nhiêu tiền, nhưng các đệ tử Lưu gia ta chắc còn một ít. Lưu Vọng quát với đám cao thủ Hóa Phàm cảnh Lưu gia: - Mau lên, nhanh đưa tiền ra gom đủ năm ức lượng! Đám thành viên Lưu gia nhìn nhau, miễn cưỡng góp tiền. Lưu gia có vài cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, một đám cường giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, trung kỳ nên mang theo khá nhiều tiền, cuối cùng góp đủ năm ức lượng nộp vào tay Lâm Tiêu. - Không tệ, ta thích sảng khoái như vậy. Lâm Tiêu gật đầu với Lưu Vọng: - Ngươi có thể đi. Lưu Vọng đau lòng nhìn xấp kim phiếu trong tay Lâm Tiêu nhưng không dám nói gì. Lưu Vọng quay về đội của mình, lòng thầm than thở. Đám người Lưu gia lao nhao ồn ào. - Gia chủ có sao không? Lâm Tiêu chuyển sang nhìn Hà Sâm, Hạ Luân. Lâm Tiêu nhoẻn miệng cười hỏi: - Hai ngươi thì sao? Hạ Luân, Hà Sâm trả lời ngay: - Chúng ta cũng đưa!