Võ Đạo Đan Tôn
Chương 520
Chương 520: Chật vật lui binh. (2)
Ầm ầm
Ba thanh đao mang hư ảnh cực lớn trùng trùng điệp điệp chém xuống.
Cả thành chủ phủ lập tức phảng phất như xảy ra một hồi địa chấn khổng lồ, từng đạo vết rạn lan tràn trên quảng trường, dưới đao khí tung hoành, tất cả thiết kỵ Hắc Long trại trên toàn bộ quảng trường đều nổ bung thành huyết vụ, trên mặt đất, huyết thủy ngưng tụ cùng một chỗ cũng biến thành máu đen và bùn máu, huyết tinh chi khí nồng đậm phiêu tán ra, khiến cả quảng trường như hiến thành biển máu Địa Ngục vậy.
Dưới năm đao, khoảng chừng ba bốn ngàn thiết kỵ Hắc Long trại đã bị chết trên tay Lâm Tiêu, bầu trời cũng phảng phất như bị nhuộm thành huyết sắc, kiến trúc chung quanh dưới chấn động cực lớn ầm ầm sụp đổ, phảng phất như Địa Ngục nhân gian.
- Ha ha ha.
Trên quảng trường, vô số thiết kỵ Hắc Long trại may mắt thoát được toàn thân lạnh run, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, đặc biệt là đám thiết kỵ Hắc Long trại ở gần nơi chiến đao Lâm Tiêu chém xuống kia, bọn hắn tận mắt thấy từng phiến huynh đệ bị đánh chết, nguyên một đám há to miệng, mồ hôi lạnh toàn thân không tự chủ được chảy xuôi, bị kinh hãi khó có thể nhúc nhích, muốn nói gì đó, trong miệng lại chỉ có thể phát ra thanh âm kinh hãi không chút ý nghĩa.
Thật sự là quá mức rung động rồi, chỉ mấy đao, đã có mấy ngàn thiết kỵ Hắc Long trại chết trên tay đối phương, nếu vậy, đối phương chẳng phải chỉ cần hơn mười đao là có thể đánh chết hết tất cả mười vạn thiết kỵ Hắc Long trại ở đây sao?
Một cổ sợ hãi tại không cách nào hình dung lan tràn trong nội tâm những thiết kỵ Hắc Long trại này, bọn hắn nguyên một đám trừng lớn hai mắt, toàn thân bị sát khí chấn nhiếp đến ngay cả động cũng không được như là con rối vô thần .
Lâm Tiêu giờ phút này trong lòng bọn họ đã không phải là một võ giả nữa, mà là một tên ma quỷ, một tên ma quỷ khát máu như mạng, một Ma thần từ trong địa ngục đi ra.
Leng keng leng keng
Ah ah ah ah.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tựa hồ trong tích tắc, lại phảng phất như thật lâu, đám thiết kỵ Hắc Long trại ở trong đao mang bốn phía, tận mắt nhìn thấy đại lượng huynh đệ Hắc Long trại bị chém thành huyết vụ run rẩy buông xuống vũ khí trong tay, trong miệng phát ra tiếng hò hét vô thức.
- Ma quỷ, hắn là ma quỷ.
- Cường giả Quy Nguyên cảnh, tên kia tuyệt đối là cường giả Quy Nguyên cảnh.
- Một mình hắn có thể giết chết mọi người chúng ta.
- Trốn, mau chạy đi
- Mẹ ơi, ta không muốn chết.
Không biết trong đám người là ai dẫn đầu lên tiếng, nguyên một đám tiếng rống thê thảm quỷ khóc thần sầu vang lên trên quảng trường trống trải, chợt, đám thiết kỵ Hắc Long trại ở phụ cận đao mang như phát điên giống phóng ra ngoài quảng trường.
Giờ phút này trong lòng của bọn hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là trốn, trốn xa khỏi nơi này thoát khỏi nơi giống như Địa ngục này.
Cường giả Quy Nguyên cảnh ở nơi hoang vắng như Thành Tân Vệ chính là cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết, võ giả bình thường ở đây cơ hồ không ai thấy qua cường giả Quy Nguyên cảnh chính thức, bọn hắn chỉ nghe được truyền thuyết về các cường giả Quy Nguyên cảnh.
Khai sơn phá thạch, di sơn đảo hải, tung hoành phía chân trời, cùng với dùng lực lượng một người có thể đồ diệt một thành trì.
Mà hiện giờ, Lâm Tiêu lăng không bay vút đến, một đao chém giết năm tên thống lĩnh, một đao đánh cho trại chủ Hóa Phàm cảnh hậu kỳ phải chật vật mà trốn, mấy đao chém giết mấy ngàn thiết kỵ Hắc Long trại, sự tích huy hoàng như thể đã để lại trong lòng vô số thành viên Hắc Long trại dấu vết khó phai mờ, sợ hãi mãnh liệt khiến bọn hắn đã triệt để mất đi dũng khí tiếp tục chiến đấu, nhao nhao chạy thục mạng.
Theo mấy ngàn tên thiết kỵ Hắc Long trại ở trung tâm nhất điên cuồng chạy thục mạng, tất cả thành viên Hắc Long trại trên quảng trường đều loạn cả lên, trong lúc nhất thời kêu rên đầy trời, có tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, đại lượng thành viên Hắc Long trại nhao nhao bị đám người điên cuồng xông ngược lại, chà đạp, không ít người té trên mặt đất khóc rống, rồi sau đó thanh âm lại im bặt.
Tiếng kêu rên, tiếng kêu thảm thiết, thanh âm chạy trốn bối rối, sợ hãi tử vong khiến vô số thành viên Hắc Long trại càng thêm hỗn loạn, không có người nào có thể gắng giữ tỉnh táo, phảng phất như phản ứng dây chuyền vậy, muốn điên cuồng thoát khỏi nơi đây.
- Mọi người không nên chạy trốn, không nên chạy trốn.
- Đáng chết, tiểu tử này chỉ là võ giả Hóa Phàm cảnh, không phải võ giả Quy Nguyên cảnh, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể giết chết hắn.
- Dừng lại cho ta, có nghe không, dừng lại cho ta.
Bên trong thiết kỵ Hắc Long trại, vài tên thống lĩnh Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong lập tức nhanh chóng điên cuồng kêu to.
Trên đỉnh phủ thành chủ, ánh mắt Lâm Tiêu lập tức ngưng tụ, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, gắt gao tập trung chỗ đối phương.
- Chết.
Không chút do dự, Lâm Tiêu thả người bay vút mà xuống, toàn thân nguyên lực điên cuồng vận chuyển, nhắm ngay chỗ vài tên thống lĩnh Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong liên tiếp chém xuống mấy đao.
Rầm rầm rầm
Thiên băng địa liệt, đại địa sụp xuống, ba đạo đao mang cực lớn không thể địch nổi lập tức cứ thể bóp tắt tiếng rống của vài tên võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong kia, trong hỗn loạn lại có trọn vẹn hơn một ngàn tên thiết kỵ Hắc Long trại đã chết dưới đao của Lâm Tiêu, trên mặt đất máu chảy thành sông, vô số chân cụt tay đứt vẩy ra khắp nơi, rơi vào trong đám người chạy thục mạng, khiên tràng cảnh rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn nhất.
Giờ này khắc này, không còn người nào có tâm tư gì nữa, sợ hãi tử vong treo trên đỉnh đầu mọi người, trong lòng bọn họ, chỉ có chảy khỏi Thành Tân Vệ mới có thể giữ mạng, tất cả mọi người đều liều mạng chạy đi.
Trong hỗn loạn, nhị chuyển Chân Võ giả đơn giản đánh bay nhất chuyển Chân Võ giả, mà tam chuyển Chân Võ giả vì chạy trốn lại chà đạp nhị chuyển Chân Võ giả, về phần võ giả cấp bậc Hóa Phàm cảnh càng phảng phất như châu chấu bay vút trên đỉnh đầu đám người.
Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu thành viên Hắc Long trại đã chết trên tay người một nhà, đã bị chết trong trận hỗn loạn này.
- Truy kích, truy kích cho ta.
- Giết, giết sạch bọn hắn.
Đám Trử Vĩ Thần tổng quản thấy thế, lập tức hưng phấn rống to, rất nhiều võ giả Thành Tân Vệ còn dư lực nhao nhao xuất kích, đánh chó mù đường, thành viên Hắc Long trại đã mất đi tin tưởng chiến đấu chỉ biết chạy trốn, ngay cả chút dũng khí chống cự cũng không có, nhất thời người ngã ngựa đổ, thiết kỵ Hắc Long trại mọc thành phiến ngã xuống từng lớn.
Lâm Tiêu đứng trên không phủ thành chủ, ánh mắt sắc bén xem kỹ toàn bộ chiến trường, muốn tìm ra thân ảnh trại chủ Hắc Long trại, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì.
Bên trong Thành Tân Vệ, tiếng kêu rên kinh người, tiếng kêu thảm thiết vang vọng Thiên Địa.
Chỉ biết chạy thục mạng điên cuồng, rất nhiều thiết kỵ Hắc Long trại chạy bán sống bán chết ra khỏi phạm vi phủ thành chủ, nguyên một đám chạy trốn bốn phía giữa ngã tư đường, mà ven đường rất nhiều võ giả Thành Tân Vệ thì lại điên cuồng đuổi giết.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương