Võ Đạo Đan Tôn
Chương 439
Ca sát…
Nhẹ nhàng bóp nát quang cầu, Lâm Tiêu cầm bí tịch màu đen vào trong tay.
- Thuần Nguyên công, địa cấp trung giai công pháp.
Mở ra bí tịch, đây là một quyển công pháp.
- Chẳng lẽ vận khí của ta hôm nay xui xẻo như vậy?
Trong lòng Lâm Tiêu không khỏi lộ ra tia bất đắc dĩ, ông trời tựa hồ thật thích đùa giỡn với hắn, hắn cần tìm thân pháp cùng phòng ngự cường đại, nhưng hai quyển bí tịch cũng không vừa ý hắn, tuy Lăng Không Hư Độ là thân pháp bí kỹ, đối với hắn mà nói xem như không tệ, nhưng Thuần Nguyên công lại hoàn toàn không thể tu luyện.
Cửu Chuyển huyền công là địa cấp trung giai công pháp, đã tiếp cận địa cấp cao giai, hơn nữa thuộc tính cực kỳ phù hợp với Lâm Tiêu, hắn hoàn toàn không có khả năng phế bỏ Cửu Chuyển huyền công mà đi tu luyện Thuần Nguyên công.
- Tuy rằng chính mình không thể tu luyện, nhưng mang về huấn luyện doanh vẫn có thể đổi được thật nhiều đồ vật.
Thu bí tịch vào người, ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua ba người Đoạn Hồng.
- Đoạn Hồng sư huynh, ba người ở lại đây đi, ta đi trước một bước.
Lâm Tiêu lên tiếng nói.
- Đi trước một bước?
Đoạn Hồng ngẩn ra.
- Nếu như ta không đoán sai, quang môn kia hẳn là thông đạo đi thông tầng thứ ba, tầng một cùng tầng hai đều có bảo vật xuất thế, ta nghĩ tầng ba cũng vậy. Ta thật muốn đi xem bảo vật tầng ba rốt cục là vật gì.
Nguyên lai Lâm Tiêu vì vậy mà đi lên tầng hai sao?
Trong lòng mọi người giật mình.
Đoạn Hồng gật gật đầu, nói:
- Lâm Tiêu, ngươi cẩn thận một chút, Kim Minh đang ở tầng ba.
- Các ngươi yên tâm đi, còn chưa biết ai chết về tay ai.
Nghĩ tới Kim Minh, Lâm Tiêu cười lạnh, cất bước đi vào quang môn, nháy mắt biến mất vô tung.
- Hắc hắc, Lâm Tiêu thật sự là ngu ngốc, hắn đi như vậy chẳng lẽ không sợ chúng ta ra tay với ba người Đoạn Hồng sao?
Đệ tử Đôn Hoàng quận không khỏi lộ tia cười lạnh nói.
Đệ tử quận khác nghe nói thế, trên mặt ngược lại hiện tia cười trào phúng, Diệp Hoa cười lạnh:
- Nếu ngươi thật sự dám ra tay, chỉ sợ ngươi mới là kẻ ngu ngốc.
Trước khi Lâm Tiêu rời đi đã mang theo bảo vật, không lưu lại cho ba người Đoạn Hồng, dưới tình huống không tranh giành ích lợi, ai sẽ đơn giản vì trút ác khí mà ra tay kết tử cừu với người khác!
- Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Lâm Tiêu cố ý không lưu lại bảo vật?
Nghĩ tới khả năng này, mọi người đều ngẩn ra.
- Ta thật sự có chút hứng thú với tầng ba, chỉ tiếc…
Đào Huyễn nhìn quang môn, do dự nhưng cuối cùng vẫn không tiến vào.
Ông…
Trong thông đạo tầng ba, thân ảnh Lâm Tiêu lặng yên xuất hiện.
- Ân?
Vừa đi lên tầng ba, Lâm Tiêu rõ ràng ngẩn ra, tình huống tầng này khác hẳn, bảo vật hai tầng bên dưới hiện ra cực kỳ rõ ràng, nhưng tầng ba lại làm cho người ta có một loại cảm giác mơ hồ, hơn nữa thông đạo càng thêm phức tạp.
- Mặc kệ, đi thử xem sao.
Lâm Tiêu nhảy vào một lối đi, phóng thích tinh thần lực tới tận cùng, rất nhanh đi tới.
Oanh long…
Một khắc sau phía trước đột nhiên có tiếng nổ ầm vang, sau đó là tiếng cười to.
- Ha ha, Tư Không Hạo, quyển bí tịch quyền pháp này thuộc về ta!
Dứt lời, một thân ảnh từ trong một thạch thất lao ra, chính là thủ tịch đệ tử Đôn Hoàng quận Tổ Diệu.
Sau khi lao ra thạch thất, Tổ Diệu lập tức nhìn thấy Lâm Tiêu, không khỏi ngẩn ra, thân hình không hề ngừng lại lao vào một thông đạo khác trước mặt Lâm Tiêu, nhanh chóng biến mất vô tung.
- Đáng giận, hỗn đản, thật là tức chết ta, Tổ Diệu, có dũng khí ngươi quang minh chính đại đấu với ta một trận!
Một thân ảnh khác từ trong thạch thất đuổi theo, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, chính là thủ tịch đệ tử Kim Hà quận Tư Không Hạo.
- Ân? Là tiểu tử ngươi, lại đi lên tầng ba!
Tư Không Hạo liếc mắt nhìn thấy Lâm Tiêu, chợt ngẩn ra, ánh mắt liền rơi lên bảo kiếm bên hông Lâm Tiêu.
- Bảo kiếm lục giai?
Trong mắt hắn lập tức hiện lên vẻ tham lam.
- Tiểu tử, đưa bảo kiếm cho ta xem!
Thân hình hắn nhoáng lên hiện ra trước mặt Lâm Tiêu, vẻ mặt âm lãnh nghĩ thầm:
- Không lấy được bí tịch quyền pháp, lấy thanh bảo kiếm lục giai cũng không tệ, nói không chừng trên người tiểu tử này còn bảo vật khác.
- Tránh ra!
Lâm Tiêu làm sao không biết tâm tư của Tư Không Hạo, không muốn dây dưa với hắn, xoay người muốn đi vào thông đạo khác.
Tổ Diệu vừa đi, chân khí mơ hồ của bảo vật đã biến mất vô tung, rõ ràng bảo vật trong này đã bị Tổ Diệu cướp đoạt, Lâm Tiêu cũng không còn tâm tình ở lại nơi đây.
- Ngươi nói cái gì?
Thân hình Tư Không Hạo nhoáng lên, ngăn cản trước mặt Lâm Tiêu, trong ánh mắt toát ra tia sát khí.
Khi nãy bị Tổ Diệu đánh lén đoạt bảo vật, làm trong lòng hắn đã tức giận, hiện tại thái độ của Lâm Tiêu như lửa cháy đổ thêm dầu, hắn hừ lạnh một tiếng nanh cười:
- Xú tiểu tử, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, một khi đã như vậy, ta tự mình đến lấy!
Dứt lời, Tư Không Hạo vung tay, nguyên lực ngưng tụ chộp thẳng tới Lâm Tiêu.
Bàn tay như một đoàn kình phong tối đen nổ tung, uy thế đủ đem tảng đá lớn đánh thành bụi phấn.
Trong mắt Lâm Tiêu hiện tia lệ mang, chiến đao bắn ra, một đao chém thẳng lên bàn tay Tư Không Hạo, nháy mắt chém vỡ nguyên lực thành hai nửa, chiến đao bổ thẳng vào bàn tay của Tư Không Hạo.
- Hảo tiểu tử!
Tư Không Hạo chấn động, trong tích tắc bàn tay liên tục đánh ra.
Đinh đinh đinh…
Ngón tay cùng chiến đao va chạm chói tai, Tư Không Hạo thối lui hai bước, ngón tay bị chém ra hai vết máu, máu tươi tràn ra.
- Đao thật sắc bén!
Ánh mắt thoải mái của Tư Không Hạo lập tức biến thành ngưng trọng, có thể một đao chém tổn thương ngón tay của hắn, võ giả bình thường không thể làm được, chỉ có thiên tài hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong như hắn mới có khả năng.
Gắt gao đánh giá Lâm Tiêu, sắc mặt Tư Không Hạo xanh mét:
- Nguyên lai ngươi đột phá tới hóa phàm sơ kỳ, khó trách dám hung hăng càn quấy như thế, chẳng qua nếu ngươi nghĩ chỉ như vậy là có thể đánh bại ta, thật quá buồn cười, bởi vì một đao vừa rồi, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Nguyên lực trong cơ thể hắn ầm ầm bùng nổ, trong hư không hình thành một đoàn mây mù màu đen, hóa thành long quyển phong cuốn tới.
- Âm Phong Ám Ảnh!
Tầng mây hóa thành long quyển phong cuốn tới, phát ra tiếng rít chói tai, nháy mắt như đi tới cửu u địa ngục.
- Cũng được, vốn chuẩn bị đi tìm bảo vật tầng ba, một khi đã như vậy trước hết cùng ngươi chơi đùa, nghiệm chứng một chút thực lực của ta!
Thần sắc Lâm Tiêu bình tĩnh, chiến đao bổ ra nhanh như chớp.
Oanh long long…
Đao mang chói mắt va chạm cùng tầng mây đen, bộc phát ra khí thế đáng sợ không gì sánh kịp, âm thanh tiếng gầm rú kịch liệt vang vọng, từng đoàn kình phong vô cùng uy mãnh, nhìn thật ghê người.
Trong khoảnh khắc hai người giao thủ hơn mười chiêu, song phương ngươi tới ta đi, chiến đấu ngang tay, tựa hồ không ai làm gì được ai.
- Không nghĩ tới tiểu tử này đột phá tới hóa phàm sơ kỳ lại biến thành khủng bố như thế, thật sự là đáng giận, nếu ta không thể đánh bại, truyền đi ra mặt mũi ta để vào đâu?
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương