Chương 232: Chịu đủ nghi ngờ. (1) Giữa quảng trường được dựng lên mười lôi đài cao ba thước, rộng trăm thước, mà khắp bốn phía lôi đài là những dãy ghế khách quý, ngoài ra là ghế dành cho người thường, càng về sau được dựng càng cao hơn, bố cục giống như sân bóng đá kiếp trước, đủ cam đoan mọi người đều có thể chứng kiến cuộc tỷ thí trên các lôi đài. Là gia quyến của đệ tử Võ Điện, gia đình Lâm Tiêu đương nhiên có chỗ nghỉ ngơi đặc biệt, vị trí rất tốt, sau khi an bài cha mẹ ngồi xong, Lâm Tiêu một mình đi tới khu vực dành cho Võ Điện. - Lâm Tiêu. Lâm Tiêu vừa đi vào, Phí Thần Trữ, Lưu Phong, Vương Vũ cùng Lữ Tuyết hưng phấn xông tới. - Lâm Tiêu, ngươi nhìn thấy không, thật nhiều võ giả, lần này cố gắng lên, tranh thủ tiến vào trước hai mươi. Phí Thần Trữ nắm tay hưng phấn nói: - Đương nhiên, mục tiêu của ta là trước tiên tiến vào tiểu tổ rồi nói sau. Quy tắc của trận thi đấu là phân mười tiểu tổ, mỗi tiểu tổ có hai mươi người, tranh đoạt hai vị trí đầu tiên, tiến vào trước hai mươi. Nói cách khác, tiểu tổ tổng cộng có hai trăm người, nhưng võ giả tham dự báo danh không chỉ con số này, như vậy muốn lựa chọn ra hai trăm người, đây là tùy cơ rút thăm so đấu, một trận định thắng bại, người thắng tiến vào, thất bại sẽ bị loại bỏ, có người ngẫu nhiên rút thăm tiến thẳng vào bên trong, cũng có người bị rút thăm phải đấu hai trận hoặc là ba trận. Hết thảy đều xem vận khí. Đương nhiên, Lâm Tiêu không cần tham gia đấu vòng loại bên ngoài. Trong mười thế lực lớn Tân Vệ thành, mỗi thế lực đều có hai danh ngạch không cần tham gia vòng loại, đều trực tiếp phân đến trong mười tiểu tổ. Trên thực tế tuyển thủ hạch tâm chưa chắc có thực lực mạnh nhất, mà trong vòng loại cũng sẽ có cao thủ xuất hiện, chỗ tốt của đệ tử hạch tâm chính là không cần lo lắng bị đào thải ngay lúc ban đầu. - Vậy ngươi cần phải cố lên. Lâm Tiêu cười nói: - Lấy thực lực của ngươi cẩn thận một chút muốn tiến vào tiểu tổ sẽ không vấn đề gì. - Yên tâm đi, vận khí của ta luôn tốt lắm. Phí Thần Trữ cười ha ha nói. Một bên, Lưu Phong im lặng mỉm cười, mà trong lòng Vương Vũ cùng Lữ Tuyết có chút không yên, tuy hai người đều là đệ tử thiên tài của Võ Điện, nhưng cũng không nắm chắc, mục tiêu của họ chỉ là muốn tham dự vào trận đấu này mà thôi. - Hoa... Trong phòng phát ra tiếng nổ vang kịch liệt, Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, liền chứng kiến một đoàn người khí thế phi phàm từ trong phủ thành chủ đi ra, trong những người này chói mắt nhất là mười người đi trước, khí thế phi phàm, biến thành tiêu điểm trên quảng trường. - Nhìn xem, đó là mười thế lực lớn của Tân Vệ thành. - Đầu lĩnh chính là thành chủ Trang Dịch, cường giả hóa phàm cảnh hậu kỳ, là đệ nhất cao thủ Tân Vệ thành. - Đi sau hắn chính là các chủ Kê Thế của Đan Các, cường giả hóa phàm cảnh trung kỳ, luyện dược sư tam phẩm đỉnh phong. - Còn có Ngô Bình tổng quản của Nguyên Vũ thánh địa. - Võ Điện Trữ Vĩ Thần tổng quản. - Nam tử trung niên tóc bạc là Thích Triết tổng quản của Thiên Trì cung. Trong đám người truyền ra thanh âm tiếng nghị luận đầy kích động, đây đều là đại nhân vật chân chính trong Tân Vệ thành, đối với dân chúng bình thường mà nói ngày thường thật khó thể nhìn thấy. Trong ánh mắt nhiệt tình của mọi người, mười cường giả của mười thế lực đỉnh cao theo sự dẫn dắt của thành chủ Trang Dịch đi tới dãy ghế khách quý trước đài. Lúc này một lão giả sau lưng Trang Dịch phi thân đi ra, thân hình lướt qua trên hư không đi lên lôi đài giữa quảng trường, ánh mắt lướt qua toàn trường, trong quảng trường nhất thời trở nên yên tĩnh. Người này chính là tổng bình ủy trong trận thi đấu lần này, trưởng lão danh dự của võ giả liên minh. Lão giả nhìn quanh bốn phía, cao giọng quát: - Chư vị, hôm nay là trận thi đấu đệ tử thiên tài ba năm một lần của Tân Vệ thành, hoan nghênh các vị tới tham gia. - Trận thi đấu lần này cũng như dĩ vãng, chia thành mười tiểu tổ tiến hành thi đấu, mỗi tổ hai mươi người, lấy ra hai tuyển thủ. - Trận đấu áp dụng phương thức rút thăm, phân ra thắng bại, thắng một trận tính hai điểm, thua trận không điểm, mỗi tiểu tổ sẽ có hai danh ngạch, cuối cùng còn lại hai mươi người tiến vào chung kết, trong hai mươi người sẽ tiếp tục phân ra trước mười cùng trước năm, thậm chí là thứ nhất. - Do hôm nay võ giả tham dự thi đấu rất nhiều, trước khi liệt vào tiểu tổ sẽ tiến hành đấu vòng loại, một ván định thắng bại, sau khi đạt tới hai trăm người sẽ tiến hành phân chia tiểu tổ. - Trước khi bắt đầu đấu loại, chúng tôi xin mời hai mươi đệ tử hạch tâm phủ thành chủ, Đan Các, Võ Điện, Nguyên Vũ thánh địa, Thiên Trì cung, Cửu Long bảo, Tuyệt Diệt cốc, Hỏa Vân tông, Thiên Ưng tông cùng Ngũ Luân tông lên lôi đài. Thanh âm lão giả vang vọng khắp cả quảng trường. Trong quảng trường chợt xôn xao, vô số dân chúng điên cuồng hô to, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đài cao. Nhóm người Lâm Tiêu đã sớm có chuẩn bị đều tự đi ra, tiến tới bên cạnh lão giả. - Nhìn xem, đó là Đan Các Ô Hạo, là đệ nhất thiên tài Tân Vệ thành. - Hừ, Ô Hạo làm sao là đệ nhất thiên tài, Võ Điện Cung Dục sư huynh mới là đệ nhất cao thủ. - Ha ha, nói đùa gì vậy, Nguyên Vũ thánh địa Bạch Mông sư huynh đao pháp vô địch, lần này nhất định là thứ nhất. Trong đám đông, các đệ tử đến từ các thế lực sắc mặt kích động, đắc ý giới thiệu với người bên cạnh, không ngừng phát ra tiếng nghị luận. Hai mươi người đứng lại bên cạnh lão giả, một cỗ khí thế kinh người bộc phát, thần thái phi dương, một loại khí thế ngạo nghễ tràn ra làm lòng người tán thán. - Là nhị ca, cha, mẹ mau nhìn xem! Trên khán đài, Lâm Nhu siết chặt nắm tay kích động nhìn Lâm Tiêu đứng trên đài cao, mà Lâm Vệ Quốc cùng Trần Phượng Lan đều mỉm cười, trong lòng tràn ngập vui mừng. Chẳng những là họ, đám người bên dưới cũng kích động, tiếng bàn tán xôn xao không ngừng vang lên. - Nói vậy mọi người đều hết sức tò mò với hai mươi đệ tử ở đây, ta sẽ đơn giản giới thiệu một chút. Lão giả mỉm cười bắt đầu giới thiệu: - Vị này đến từ phủ thành chủ tên Kỷ Hồng. Người đầu tiên mặc hắc bào, cầm một trường thương, ánh mắt lãnh liệt, ở bên mày trái có một vết sạo, nhìn xuống đám người khẽ gật đầu không nói lời nào. - Kỷ Hồng, Kỷ Hồng... Trong đám người nhất thời truyền ra tiếng hoan hô kích động, Kỷ Hồng là cao thủ trẻ tuổi đứng đầu trong phủ thành chủ, danh khí thật lớn, chẳng qua hàng năm lịch lãm trong quân đội nên ít người biết, nhưng nhìn khí thế trên người hắn đã biết là một cường giả chân chính, trường thương đen nhánh, sát khí lẫm nhiên. - Vị này đến từ phủ thành chủ Phòng Vũ. Đệ tử thứ hai là một thanh niên anh tuấn mặc áo trắng, nghe giới thiệu mình nhìn xuống đài mỉm cười gật đầu, có vẻ thật nhiệt tình. - Phòng Vũ! Mọi người lại nhiệt tình đáp lại, so sánh với Kỷ Hồng, Phòng Vũ luôn ở lại trong phủ thành chủ, ngẫu nhiên còn lộ diện trong thành, tự nhiên có nhiều người quen thuộc. - Vị này đến từ Đan Các... Lão giả còn chưa nói xong, bên dưới đã truyền ra tiếng hoan hô ầm ĩ, đinh tai nhức óc.