Võ Đạo Đan Tôn
Chương 230
Chương 230: Các đại cao thủ.
Đích đích đích...
Máy thí nghiệm liên tục vang lên thanh âm, Lâm Tiêu quay đầu liền nhìn thấy con số hiện lên trên máy.
- UM!
- Cái gì... tốc độ này...
Mặc dù biết tốc độ Điện Quang Phi Thệ cực nhanh, nhưng khi chứng kiến con số này trong lòng Lâm Tiêu vẫn giật mình.
- Ta mới luyện thành Điện Quang Phi Thệ, vô luận là độ thuần thục hay kỹ xảo phát lực còn chưa đạt tới mức tận cùng, chỉ như thế cũng đã so sánh được với võ giả hóa phàm cảnh sơ kỳ đại thành, nếu chờ đẳng cấp của ta đề thăng thêm một ít, hoặc tu luyện tới thức thứ hai, chẳng phải là có thể so sánh với võ giả hóa phàm trung kỳ?
- Có công pháp này, xác suất sinh tồn trong dã ngoại của ta ít nhất gia tăng lên gấp đôi.
- Nhưng tuy Điện Quang Phi Thệ mạnh mẽ, chủ yếu chỉ dùng trong chạy trốn di chuyển, không giúp ích chiến đấu bao nhiêu, còn nửa tháng thời gian là tới ngày thi đấu, mà những người tham gia đều là đệ tử đứng đầu các thế lực, ta cũng không thể phớt lờ.
Mặc dù tràn ngập tin tưởng đối với thực lực của chính mình, nhưng Lâm Tiêu cũng không tự đại.
Thời gian kế tiếp hắn lại lâm vào trong khổ luyện...
Thời gian trôi qua, ngày thi đấu đệ tử thiên tài trong thành đã đến gần.
Bên trong một khu núi rừng nằm tận sâu trong Liên Vân sơn mạch.
- Tiểu tử, ngoan ngoãn đem đồ vật trên người ngươi đều giao ra đây, có lẽ chúng ta có thể cho ngươi được toàn thây.
Ba đại hán dáng người khôi ngô cầm vũ khí trong tay, vây quanh một thiếu niên tuấn tú, trên mặt lộ ra dáng tươi cười dữ tợn.
- Muốn đồ vật trên người của ta, hỏi qua cây đao trong tay ta trước đã.
Thiếu niên vung chiến đao, diễn cảm lạnh lùng.
- Ha ha ha ha...
Nghe được lời nói của thiếu niên, ba gã đại hán nhất thời không nhịn được cười ha hả, tựa hồ nghe được chuyện gì đó vô cùng buồn cười.
- Tiểu tử, chỉ bộ dáng này của ngươi cũng giả vờ theo cách nói chuyện của cao thủ, ngươi có biết chúng ta là ai sao? Chúng ta chính là Sử gia tam huynh đệ!
Ba gã đại hán càn rỡ cười lớn, trong mắt lộ hung quang.
Thiếu niên nhướng mày:
- Sử gia tam huynh đệ? Chính là đội ngũ ba người không chuyện ác nào không làm, chuyên đặc biệt cướp bóc võ giả, bị treo thưởng năm vạn lượng?
Sử gia tam huynh đệ đều là chân võ giả tam chuyển, trong đó lão nhị Sử Kiên cùng lão tam Sử Định thực lực tam chuyển trung kỳ, mà lão đại Sử Cường là tam chuyển hậu kỳ, trong khu vực này tiếng tăm thối nát, không biết đã cướp bóc chém giết bao nhiêu người.
- Tiểu tử, đã biết còn không lấy đồ vật đưa ra, bằng không băm ngươi cho yêu thú.
Đại hán đầu lĩnh lớn tiếng quát.
Hai gã đại hán còn lại đều đến gần, đã bắt đầu mất đi kiên nhẫn.
- Tu luyện buồn tẻ, vừa lúc thêm chút niềm vui.
Thiếu niên ngẩng đầu thấp than một tiếng, trong ánh mắt chợt tuôn ra một đoàn tinh mang sắc bén, một cỗ khí thế đáng sợ phút chốc phóng lên cao, bàng bạc mạnh mẽ.
- Sao có thể?
Cỗ khí thế đáng sợ làm ba huynh đệ Sử gia sắc mặt đều biến đổi, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy cơ dày đặc.
- Rõ ràng chính là võ giả tam chuyển sơ kỳ, như thế nào khí thế trên người đáng sợ như vậy?
Thần sắc Sử Cường dao động, chợt dữ tợn quát lên:
- Giết hắn!
Dứt lời, ba huynh đệ đồng thời ra tay, kình khí đáng sợ thổi quét, bắn thẳng tới chỗ thiếu niên.
- Thương!
Chiến đao trong tay thiếu niên phút chốc bay ra khỏi vỏ, một đao tà tà bổ ra, trong núi sâu đao mang chói mắt, dễ dàng đánh tan công kích của ba huynh đệ Sử gia, thoải mái lướt qua thân thể bọn hắn.
- Không có khả năng!
Ba huynh đệ Sử gia hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, bị một đao chém thành hai khúc, máu tươi vẩy ra, lập tức chết ngay tại chỗ.
Núi hoang nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh.
- Kiếm được năm vạn lượng!
Cắt đầu ba người bỏ vào trong bao vây, diễn cảm thiếu niên lãnh đạm, nhìn về hướng Tân Vệ thành.
- Đã sắp tới ngày thi đấu, là thời điểm nên trở về, lần này trong trận thi đấu Ma Đao Bạch Mông này nhất định phải lấy được vị trí thứ nhất cho Nguyên Vũ thánh địa!
Thiếu niên dần dần đi khuất vào trong núi rừng.
Ở một nơi khác trong Liên Vân sơn mạch.
- Ha ha, ha ha ha, ta đập, ta đập, ta đập đập đập...
Một hắc y thiếu niên cầm tề mi côn cười lớn, tề mi côn huy động điên cuồng đánh tới trước.
Ở trước mặt hắn, một đầu Thiết Giáp Ngưu lớn như ngọn núi nhỏ đang bị nện không ngừng gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ bừng.
Thiết Giáp Ngưu là tam tinh yêu thú, lực phòng ngự vô cùng kinh người, lực lớn vô cùng, ở cùng cấp vô cùng đáng sợ, nhưng ở trước mặt hắc y thiếu niên, Thiết Giáp Ngưu hoàn toàn bất lực, chẳng những bị hắn nện đến choáng váng, mà còn không ngừng tru lên.
- Hống...
Phẫn nộ gầm lên một tiếng, Thiết Giáp Ngưu tựa hồ đã biết mình không phải là đối thủ, rốt cục không còn kiên trì, quay đầu muốn chạy khỏi nơi này.
- Còn muốn chạy?
Trong mắt hắc y thiếu niên lộ ra lệ mang, tay phải nháy mắt bành trướng, thân hình tản ra cỗ chân khí kinh người.
- Chết đi cho ta!
Đột nhiên vang lên một tiếng rống to, như tiếng sấm sét nổ tung, hắc y thiếu niên nhảy vọt lên cao, tề mi côn trong tay toàn lực đánh tới, nháy mắt nện lên đầu Thiết Giáp Ngưu vô cùng cứng rắn.
Đầu của Thiết Giáp Ngưu bị một côn của thiếu niên nện vỡ, lân giáp phá nát, máu tươi phun ra tung tóe.
Oanh long...
Thân thể cao lớn của yêu thú ngã quỵ, giãy dụa hai cái sau đó bất động, hoàn toàn mất đi khí tức.
Sắc mặt hắc y thiếu niên không chút thay đổi, cắt lấy cặp sừng của Thiết Giáp Ngưu, trong miệng thấp than:
- Đã sắp tới ngày thi đấu, ta cũng đã ở dã ngoại suốt ba tháng rồi, cần phải trở về, lần này vị trí thứ nhất phải là Ngũ Luân tông Dương Tuấn này mới được.
Đan Các, đại sảnh luyện võ.
Ba đệ tử tam chuyển trung kỳ vây quanh Ô Hạo điên cuồng tiến công.
Đủ loại quang mang không ngừng nhấp nháy trong đại sảnh, kình khí mãnh liệt hóa thành từng luồng gió xoáy làm không ít đệ tử vây quanh đều vội vàng lui về phía sau, không dám đến gần.
- Lui!
Ô Hạo đột nhiên hét lớn một tiếng, trường kiếm huyễn hóa vô số kiếm hoa, kiếm hoa tràn ra xoay tròn, nhìn qua như thong thả nhưng trong nháy mắt đã đi vào trong kình khí nguyên lực của ba người kia.
Tiếng gầm rú vang lên, ba gã đệ tử bị lực trùng kích đánh bật lui ra sau, sắc mặt đỏ hồng, khóe môi tràn ra máu tươi.
- Ô Hạo sư huynh quả nhiên lợi hại, lại có thể thoải mái đánh bại ba đệ tử cùng cấp!
- Thiên Hoa kiếm pháp vừa rồi xuất thần nhập hóa, quả thật khó lòng phòng bị!
- Lần này vị trí thứ nhất trong cuộc thi đấu, ngoại trừ Ô Hạo sư huynh của Đan Các chúng ta không còn ai!
Bên ngoài luyện võ sảnh truyền vào thanh âm nghị luận của các đệ tử Đan Các.
Còn có vài quản sự Đan Các cũng hỗn trong đám người, khẽ gật đầu.
- Ô Hạo quả nhiên là không tầm thường, thiên phú kinh người, không hổ là đệ nhất nhân trẻ tuổi trong Đan Các chúng ta.
- Nghe nói trước đó không lâu các chủ đã gọi Ô Hạo tới, tự mình truyền thụ một môn tuyệt học, không biết là gì?
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương