Võ Đạo Đan Tôn
Chương 209
- Đây là…một huyệt động?
Cuối sơn cốc không có vật gì, chỉ có một huyệt động tối đen, giống như thiên nhiên hình thành.
Huyệt động như vậy ở trong Liên Vân sơn mạch nhiều vô số kể, nhưng không biết tại sao Lâm Tiêu lại có một cỗ cảm giác rùng mình dâng lên, trong lòng mơ hồ sợ hãi, tựa hồ huyệt động kia là cái miệng khổng lồ của yêu thú đang mở to, một khi tiến vào sẽ chết, tràn ngập nguy cơ.
Từng luồng thiên địa nguyên khí nồng đậm từ trong huyệt động trào ra.
Hiển nhiên thiên địa nguyên khí kỳ lạ nơi này chính do huyệt động thần bí kia tạo thành.
Lâm Tiêu thoáng chút do dự, cuối cùng cắn răng đi vào.
Trong huyệt động một mảnh tối đen, võ giả bình thường không thể nhìn thấy được gì, nhưng tinh thần lực của hắn đã đạt tới nhất phẩm, bởi vậy có thể thu hết hoàn cảnh vào trong đầu.
Dọc theo đường đi Lâm Tiêu nhìn thấy được không ít thi thể yêu thú, tựa hồ vừa mới chết không lâu.
- Chẳng lẽ thi thể yêu thú nơi này chính là yêu thú mà Lưu Phong đã nói…
Trong lòng Lâm Tiêu nghi hoặc, cẩn thận đánh giá thi thể yêu thú, lại phát hiện trên người chúng không có vết thương, không có dấu vết chém giết, đều vẫn duy trì tư thế đi tới, giống như đang đi thì đột nhiên tử vong tại chỗ.
Phát hiện này làm cho Lâm Tiêu dựng đứng tóc gáy, không có vết thương lại tử vong, giống như linh hồn trong nháy mắt bị hút đi, lưu lại chỉ là một thể xác nguyên vẹn.
Lâm Tiêu nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên thân thể một con yêu thú, muốn dùng tinh thần lực tra xét cơ thể của nó, nhưng tay hắn vừa đụng chạm thân hình yêu thú…
Bồng!
Giống như thời gian nháy mắt trôi qua trăm ngàn năm, con yêu thú trước mặt hóa thành bụi bặm, nháy mắt không còn lưu lại chút gì.
- A…
Lâm Tiêu cả kinh bật dậy, lông tơ dựng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Trong tối tăm giống như có cỗ lực lượng thần bí ăn mòn hết thảy nơi này.
Nuốt ngụm nước bọt, hắn lại chạm vào vài con yêu thú khác, đều không ngoại lệ, nháy mắt lại biến thành bụi bặm biến mất.
- Trong sơn động này rốt cục có thứ gì?
Lâm Tiêu nhìn sơn động sâu thẳm, trong lòng dâng lên sợ hãi.
- Đi!
Hắn cắn răng tiếp tục đi tới trước.
Không biết đi thêm bao xa, chợt nghe truyền ra tiếng nước chảy.
Một hang động khổng lồ rộng rãi xuất hiện trước mắt Lâm Tiêu, băng sương ẩm ướt, một đạo mạch nước ngầm chậm rãi chảy qua, phát ra tiếng vang rõ ràng.
Thiên địa nguyên khí nơi này vẫn gấp mười lần bên ngoài, thậm chí càng thêm nồng đậm.
- Đây là…
Đột nhiên toàn thân hắn chấn động, phía trước xuất hiện thi hài yêu thú, mỗi thi thể đều lớn hơn mười trượng, thậm chí cao tới trăm trượng, bị dòng nước ngầm cọ rửa lên, loang lổ không chịu nổi, cũng không biết đã chết bao lâu.
Dù chỉ còn lại một ít hài cốt, nhưng nhìn dáng vẻ cao lớn của chúng làm cho hắn cảm nhận được một tia áp bách thật lớn, chỉ nhìn hài cốt cũng biết năm xưa huy hoàng của chúng.
Hắn đưa tay chạm lên hài cốt, cảm giác băng sương ẩm ướt nhưng không phong hóa như trước đó, những xương khô này loang lổ không chịu nổi, gồ ghề, thời gian quá lâu nên đã hóa thạch.
- Đây rốt cục là yêu thú gì? Vì sao lại chết dưới lòng đất mà không ai hay biết này.
Trong lòng Lâm Tiêu rung động, mỗi cỗ hài cốt nơi này thật cổ xưa, như đã trải qua trăm triệu năm tang thương. Cho dù khối hài cốt nhìn như yếu ớt nhất, đều khủng bố hơn tứ tinh Đại Lực Ma Viên vô số lần.
Mỗi cỗ hài cốt này đều giống như đang hướng xuống tận sâu trong lòng đất gào thét gầm rú.
- Bên dưới lòng đất rốt cục có cái gì?
Lâm Tiêu tiếp tục đi tới, càng đi vào tận sâu trong, thi hài yêu thú tựa hồ càng thêm cường đại.
Đột nhiên cả người hắn chấn động, trừng lớn đôi mắt nhìn về phía trước.
Trong lòng đất tối đen sâu thẳm, xuất hiện một tòa thành trì cổ xưa, tòa thành trì loang lổ gồ ghề, đã biến thành một thành hoang, làm cho người ta có loại cảm giác già nua tang thương, như kiến trúc thời đại hồng hoang viễn cổ lần nữa trọng lâm nhân gian.
Chung quanh thành trì có vô số hài cốt yêu thú đoàn đoàn bao vây, một ít móng vuốt yêu thú đã đánh lên tường thành, còn có một ít xương đầu yêu thú thăm dò vào trong tường thành gào thét.
- Đây là…yêu thú công thành sao?
Trong lòng Lâm Tiêu chấn động, nghĩ tới một loại khả năng.
Nhưng sau đó hắn lại lắc đầu, thời đại đại hủy diệt phát sinh ở hơn hai ngàn năm trước, mỗi trận chiến dịch đều ghi chép trong lịch sử, nhìn quy mô thành trì trước mắt ít nhất phải cấp bậc quận thành, nhưng Lâm Tiêu chưa từng nghe nói qua trong Liên Vân sơn mạch có quận thành tồn tại.
Huống chi tòa thành trì này chôn sâu trong lòng đất, bên trên có một ít hoa văn cùng trang trí cũng không giống phong cách cận đại, lại giống như kiến trúc thời đại xa xưa.
- Hô…
Lâm Tiêu bay vút lên trên thành trì hoang phế, cả thành trì không có vật gì, chỉ có kiến trúc bằng đá bảo tồn, nhưng vẫn gồ ghề, bị thời gian ăn mòn vết tích loang lổ.
Tòa thành trì vô cùng khổng lồ, Lâm Tiêu vừa quan sát vừa toàn lực bay tới, không trung thành trì trống trải không vật gì che phủ, nhưng phải tiêu phí hơn nửa canh giờ hắn mới đi tới trung tâm thành trì.
- Đây là…
Đột nhiên Lâm Tiêu chấn động mạnh, thân hình dừng phắt lại. Xuất hiện trước mắt hắn chính là một quảng trường cực lớn, mà giữa quảng trường có một thạch thai cao lớn, ở trung ương thạch thai có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Thân ảnh kia chính là nhân loại, hắn ngồi xếp bằng, hai tay tạo thành chữ thập, thân thể đối diện Lâm Tiêu, nhưng không nhìn thấy rõ khuôn mặt. Trên người hắn tản ra một cỗ khí tức sát lục như cơn sóng thần.
- Tiền bối, tiền bối…
Trong lòng Lâm Tiêu cả kinh, thử thăm dò hô hai tiếng, dựa vào trực giác hắn cảm giác được vị cường giả này võ đạo thông thiên, nhưng tựa hồ cũng giống như hài cốt yêu thú bên ngoài, đã chết đi ngàn vạn năm thời gian.
Thân ảnh ngồi trên thạch thai vẫn không nhúc nhích, không có chút tiếng động.
Trong lòng Lâm Tiêu thoáng động, tiến lên hai bước, lúc này mới phát hiện thân thể võ giả ngồi trên đài đã sớm biến chất, chỉ còn lại một bộ xương khô, bộ xương khô ngồi thật thẳng tắp, ánh mắt nhìn đàn yêu thú bên ngoài thành trì xa xa, tuy rằng đã chết từ lâu nhưng cỗ chân khí sắc bén cường hãn dù trải qua năm tháng dài đăng đẵng nhưng vẫn vĩnh hằng.
- Thế giới dưới lòng đất lại có một tòa thành trì cổ xưa, trong thành trì không một bóng người, chỉ có một bộ xương khô ngồi tại đây, vị cường giả này rốt cục lại là ai?
Trong lòng Lâm Tiêu nghĩ thầm, đi tới gần thạch thai, tinh thần lực tản ra muốn tìm hiểu bộ xương kia.
Ngay khi tinh thần lực của Lâm Tiêu vừa tiếp xúc bộ xương khô, dị biến nổi lên…
- Giết giết giết!
- Giết hết toàn bộ yêu thú trên thế gian!
- Lấy thân thể một mình ta, đổi lại dân chúng nhân tộc một thành!
- Nhân tộc bất diệt!
- Giết!
Một tiếng gầm rú cực lớn ầm ầm vang vọng trong đầu Lâm Tiêu, thanh âm nghiêm túc bá đạo, hùng hậu uy nghiêm, chấn đến đầu óc Lâm Tiêu choáng váng, sát khí sắc bén thẳng hướng cửu tiêu, một cỗ uy áp cường đại mạnh mẽ như trời sụp đất nứt từ trong bộ xương khô bao trùm cả toàn cổ thành dưới lòng đất.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương