- Cái gì, đao pháp này! Hai mắt Liêu Lạc trợn tròn xoe, đao pháp kia thoạt nhìn như không có lực phá hoại, nhưng võ giả trải qua vô số lần chiến đấu sinh tử lại làm cho hắn dấy lên cảm giác nguy cơ. - Cuồng Phong Sậu Vũ đao pháp! Không còn do dự, Liêu Lạc hét lớn một tiếng, tay phải đột nhiên bộc phát một đoàn đao khí, ánh đao sắc bén như mưa to nổ bắn ra ngoài, đem toàn bộ thân hình hắn bao phủ bên trong. Thương! Tiếng kim thiết liên tục va chạm lẫn nhau, một chiêu của Lâm Tiêu bị ngăn cản bên ngoài, tựa hồ hoàn toàn không thể xuyên thấu vào bên trong. Song phương vừa chạm liền lui, trên người Liêu Lạc không thấy tổn thương, nhưng đột nhiên… Phốc! Phốc! Hai cỗ máu tươi từ trước ngực hắn phun ra tung tóe, hai vết đao thật lớn hiện ra trên ngực, máu tươi không ngừng tràn ra. - Đao pháp của ngươi sát nhập ý cảnh của gió… Sắc mặt Liêu Lạc tái nhợt, đột nhiên cười ha hả: - Không nghĩ tới, không nghĩ tới ở nơi này gặp được thiên tài dùng đao, ngươi thật sự cường đại, nhưng muốn đánh bại ta còn kém đó! Dứt lời, Liêu Lạc vung lên chiến đao. - Đón một chiêu này của ta! Phốc! Hắn phun ra ngụm máu tươi, nguyên lực tràn ra, giống như phát động bí pháp nào đó. - Huyết Cấm Đao – Huyết Quang Thiên Lý! Bá! Thân ảnh Liêu Lạc chợt biến mất trong sơn cốc, một đạo huyết sắc đao ảnh như sóng biển liên miên phóng mạnh về hướng Lâm Tiêu. Trong sơn cốc, mọi người giống như ngửi được chân khí huyết tinh, huyết quang đầy trời cuồn cuộn tràn tới, che phủ ánh mắt mọi người. Huyết quang tràn ngập hết thảy, căn bản không thể né tránh, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng Lâm Tiêu. - Phá Sơn Đao – Đao Nhạc Thành Lục! Tay phải Lâm Tiêu vung mạnh chiến đao, Ngưng Nguyên Công điên cuồng vận chuyển, nguyên lực ngưng tụ tới tận cùng, ngay sau đó toàn lực chém xuống, ánh mắt hắn ngưng trọng, tay phải có vẻ cố hết sức, giống như đang tuôn ra mười đầu liệt mã. Ngay một khắc huyết quang lan tràn, chiến đao của Lâm Tiêu rốt cục chém xuống. Oanh long! Một đạo đao mang bắn ra từ tay phải Lâm Tiêu, hung hăng va chạm vào huyết sắc đao mạc, lập tức phát sinh nổ mạnh, trong tiếng nổ đao mang chậm rãi xuyên về phía trước, dần dần phá vỡ huyết sắc đao mạc tan rã biến mất. Một thành, hai thành, ba thành… Khi đao mang xuyên vào được lục thành, huyết sắc đao mạc rốt cục không thể thừa nhận, ầm ầm bạo vỡ, đao mang kéo ra một rãnh sâu dài mấy trượng mới chậm rãi biến mất. Liêu Lạc quỳ một gối dưới đất, thân hình đầy máu tươi, lồng ngực hiện lên vết đao sâu mấy tấc, gần như có thể chứng kiến xương sườn cùng nội tạng bên trong. - Không có khả năng! Máu tươi trào ra từ miệng Liêu Lạc, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu, trong mắt tràn ngập nỗi khiếp sợ. Hắn làm sao cũng không thể tin được mình sẽ thua thiếu niên trước mắt này, hắn là một chân võ giả tam chuyển, đối phương chỉ là chân võ giả nhị chuyển! - Không có gì không khả năng. Lâm Tiêu lạnh lùng lên tiếng, một đao bổ tới không chút lưu tình. Sưu! Liêu Lạc tránh khỏi công kích của Lâm Tiêu, sau đó bay lên, nháy mắt tốc độ đạt tới mức tận cùng, nhanh như chớp bắn ra ngoài sơn cốc, muốn điên cuồng chạy khỏi nơi này. - Muốn chạy trốn? Khóe môi Lâm Tiêu lộ ra một tia cười lạnh. Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết – Xuất Quỷ Nhập Thần! Hô! Thân hình Lâm Tiêu chợt biến mất, ngay sau đó đã đi tới sau lưng Liêu Lạc. Nghênh Phong Nhất Đao Trảm! Chiến đao trên tay hắn biến mất, trong sơn cốc trống rỗng xuất hiện một trận gió, gió mát phơ phất thổi tung sợi tóc, nhẹ nhàng bao phủ toàn thân Liêu Lạc. - Ngươi… Trong mắt Liêu Lạc hiện lên tia hoảng sợ cùng tuyệt vọng, trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một ống tròn màu đỏ, nhanh như chớp lôi kéo dây thừng bên dưới. Hưu! Một đạo hỏa hồng sắc quang mang từ ống tròn phóng lên trời cao, sau đó ba một tiếng nổ tung, hóa thành khói lửa đầy trời. - Phốc! Cùng lúc đó thân hình Liêu Lạc phun ra từng luồng máu tươi, thân thể tách rơi hóa thành máu tươi cùng những phần còn lại của thân thể vỡ nát. Thân hình Lâm Tiêu dừng lại, nhìn khói lửa màu đỏ trên bầu trời sơn cốc, sắc mặt thật khó xem. - Lâm thiếu hiệp lại đem chân võ giả tam chuyển giết chết! - Chúng ta được cứu trợ! - Thật tốt quá, chúng ta được cứu trợ! Nhóm người Doãn Vô Vi nhìn thấy một màn này, vô cùng vui sướng. - Doãn chưởng sự, không nên chậm trễ, các ngươi nhanh chóng rời đi, người của Huyết Ma mã tặc đoàn sẽ không bỏ qua. Lâm Tiêu đi tới trước mặt mọi người, sắc mặt ngưng trọng nói. - Phải! Không cần hắn nhắc nhở, Doãn Vô Vi đã bừng tỉnh: - Nhanh, đều nhanh thu dọn đồ đạc, không kịp hái hết thảo dược thì thôi, đi nhanh lên! Mọi người không dám dừng lại, chỉ một lát đã sửa soạn xong, điên cuồng chạy ra sơn cốc. Tuy rằng đã chết vài tên hộ vệ, nhưng mọi người cũng không bị tổn thương, chỉ có Thần Phi toàn thân đầy máu, nhưng bằng vào thực lực cùng ý chí của hắn vẫn mạnh mẽ hơn hộ vệ bình thường. - Không được, nhân số của chúng ta quá nhiều, nếu người của mã tặc đoàn chạy tới sơn cốc phát hiện thi thể, nhất định không dễ dàng buông tha chúng ta, đến lúc đó một đường truy kích theo sau, chúng ta căn bản không khả năng ngăn cản! Đoàn người chạy trốn thật nhanh trong rừng, Lâm Tiêu nhướng mày đột nhiên lên tiếng nói. - Đúng đúng… - Huyết Ma mã tặc đoàn nhất định sẽ đuổi theo! - Vậy nên làm gì bây giờ? Thật nhiều thải dược sư cùng hộ vệ thất kinh nói. Nhìn thấy mọi người kinh hoảng, Lâm Tiêu đột nhiên cắn răng: - Các ngươi đi trước, nếu người của mã tặc đoàn đuổi theo, ta sẽ dẫn dắt bọn hắn rời đi. - Cái gì? Mọi người giật mình nhìn Lâm Tiêu. - Không còn biện pháp nào khác, nếu các ngươi không đi thì không xong. Với thực lực của Lâm Tiêu, nếu muốn chạy trốn hoàn toàn có thể rời đi, nhưng mang theo đoàn người thì không khả năng, đội ngũ lớn như vậy một khi bị phát hiện hành tung không khả năng chạy thoát. - Lâm Tiêu, ta lưu lại cùng ngươi. Thần Phi đứng ra dứt khoát nói. - Không cần, vết thương trên người ngươi nghiêm trọng như vậy có thể phát huy mấy thành thực lực? Với thực lực của ta, mã tặc đoàn muốn giết ta cũng không dễ dàng. Trong giọng nói của hắn tràn ngập tin tưởng. - Vậy… Doãn Vô Vi do dự, sau đó cắn răng: - Nếu Lâm thiếu hiệp đã nói như vậy, lão phu cũng không nói thêm lời gì, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, hi vọng Lâm thiếu hiệp có thể bình an trở về. Trong mắt mọi người tràn đầy cảm kích, tốc độ tăng nhanh, chỉ lát sau đã biến mất trong rừng. Nhìn bọn họ đã đi xa, Lâm Tiêu thở ra một hơi nhẹ nhõm, quay người trở lại sơn cốc. Nếu đã tiếp nhiệm vụ bảo hộ đội ngũ của Doãn gia, hắn nhất định phải thực hiện tới cùng, đây là nguyên tắc làm người của hắn, không thể thay đổi. Nhưng nếu hắn hành động cùng đội ngũ Doãn gia, với thực lực Huyết Ma mã tặc đoàn nếu muốn truy tung, khả năng đuổi kịp cơ hồ là trăm phần trăm, một mình hắn dù cường thịnh bao nhiêu cũng không thể đối kháng với toàn bộ mã tặc đoàn, nhưng nếu hắn một mình, hành động sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Trở lại trong sơn cốc, một mùi máu tươi tràn ngập bên trong, Lâm Tiêu đem dấu vết của đoàn người Doãn Vô Vi hủy diệt một phần, sau đó đi vào sâu bên trong.