Hô! Thân hình Lâm Tiêu không ngừng thay đổi vị trí trong đàn ong, chiến đao phật qua như gió, thật nhiều Hạt Vĩ Phong điên cuồng rơi xuống, nháy mắt lại có thêm vài ngàn Hạt Vĩ Phong chết trong tay hắn. Tuy chúng không sợ tử vong, nhưng hiện giờ Phong Hậu đã chết, bầy ong còn bị Lâm Tiêu liên tục công kích chết nhiều vô số, khiến bản năng yêu thú cảm thấy sợ hãi, thật nhiều Hạt Vĩ Phong phóng lên cao bỏ chạy, rất nhanh biến mất tận sâu trong rừng rậm, chỉ lưu lại vô số thi thể đồng bạn của chúng. Đàn ong có chừng năm sáu vạn con, bị một mình Lâm Tiêu giết chết hơn một vạn, lại bị nhóm người Thần Phi liên hợp giết gần hai vạn, chỉ còn lại khoảng hai vạn, hơn nữa Phong Hậu đã chết, căn bản không cách nào tập hợp được sức chiến đấu hữu hiệu như trước. Trong núi sâu nơi nơi đều là thi thể Hạt Vĩ Phong, chồng chất tràn đầy. - Cuối cùng chúng đã đi, ha ha, chúng ta sống sót! - Ha ha ha ha ha… Trong đoàn người vang lên thật nhiều tiếng cười vui sướng sau tai nạn, bề ngoài của bọn họ vô cùng chật vật, toàn thân tràn đầy vết thương, không ít hộ vệ nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, nhưng mặc dù là như thế nỗi vui sướng sống sót vẫn làm họ mừng rỡ như điên. - Bây giờ còn chưa phải lúc vui vẻ, lập tức cứu chữa đội viên bị thương. Lâm Tiêu thở dốc đi tới nói. - Lâm Tiêu nói đúng, lập tức cứu chữa người bị thương, độc tố của Hạt Vĩ Phong không khó giải, mọi người nhanh chóng trị liệu cho nhau. Doãn Vô Vi sốt ruột nói, nhìn nhóm hộ vệ, trong lòng thả lỏng xuống. Chỉ cần không phải toàn quân bị diệt, mọi chuyện đều tốt hơn. - Thần Phi, ngươi cũng nhanh chóng khôi phục đi, nơi này tạm thời có ta. Lâm Tiêu cầm chiến đao, tùy thời cảnh giác khắp bốn phía. Nhóm hộ vệ Doãn gia đã sớm mệt muốn gục xuống, cũng không còn lực chiến đấu, ngay cả năm người Thần Phi cũng thế, nếu lúc này có yêu thú xuất hiện dù chỉ tới nhị tinh cũng sẽ tạo thành tổn thất lớn cho đội ngũ. - Vậy làm phiền ngươi. Thần Phi bị thương thật nghiêm trọng, gật gật đầu, lập tức lấy ra thuốc giải độc cùng thuốc chữa thương, khoanh chân ngồi xuống. Ước chừng nửa canh giờ sau, một số người khôi phục sức chiến đấu, Lâm Tiêu mới buông cảnh giác khoanh chân ngồi xuống, dùng hai viên nhị phẩm Nguyên Khí đan chậm rãi khôi phục nguyên lực tiêu hao nghiêm trọng trong thân thể. Trải qua cuộc chiến trước đó, Lâm Tiêu cảm giác nguyên trì của mình có khả năng cất chứa càng nhiều nguyên lực hơn nữa. - Quả nhiên phải sinh tử chiến đấu mới có thể tăng nhanh thực lực của chính mình. Trong lòng hắn vô cùng cảm khái, trước kia hắn tu luyện chiêu Thanh Phong cùng Xuất Quỷ Nhập Thần đều không thành công, nhưng trong chiến đấu sinh tử lại hoàn toàn lĩnh ngộ, nếu ở lại nhà tu luyện chỉ sợ qua thêm vài tháng cũng không thể đạt tới. Đội ngũ nghỉ ngơi chỉnh đốn một canh giờ, đại bộ phận đội viên đội hộ vệ bình yên vô sự, nhưng có ba người cứu chữa quá muộn mà chết vì nọc ong, đội hái thuốc lại chết năm người. Một lần chiến đấu chết đi tám người, tuy rằng mọi người có nỗi vui sướng sống sót sau tai nạn, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được ảm đạm. - Mọi người không cần quá mức thương tâm, Liên Vân sơn mạch nguy hiểm trùng điệp, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không thể tránh được, chúng ta có thể sống sót đã thật may mắn. Nhưng các ngươi yên tâm, mỗi đội viên đã chết đều sẽ được bồi thường năm ngàn lượng bạc, làm cho gia đình họ có chỗ dựa vào. Doãn Vô Vi nói. - Doãn chưởng sự yên tâm, chúng tôi là hộ vệ gia tộc, tính mạng thuộc về gia tộc, quy củ gia tộc chúng tôi đều biết. Có hộ vệ lên tiếng nói, thanh âm đã khôi phục lại bình tĩnh. - Lâm thiếu hiệp, lần này nhờ có ngươi. Doãn Vô Vi đi tới trước mặt Lâm Tiêu, cảm kích nói. - Doãn chưởng sự không cần khách khí, thu người tiền tài thay người tiêu tai, nếu tiếp nhiệm vụ bảo hộ an toàn đội ngũ là trách nhiệm của ta. Lâm Tiêu hờ hững nói. Dọc theo đường đi thái độ của mọi người đối với Lâm Tiêu thay đổi rất nhiều, nếu không có hắn mọi người đều đã chết trong cuộc chiến vừa rồi. Trên đường mọi người gặp phải một ít yêu thú tập kích, nhưng đều bị đội hộ vệ dễ dàng đánh lui. Sau nửa canh giờ, Lâm Tiêu mẫn tuệ cảm giác được thiên địa nguyên khí chung quanh tựa hồ nồng đậm hơn một ít, tốc độ hấp thu nguyên lực trong thân thể cũng gia tăng. - Tới! Một mảnh sơn cốc thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người, đưa mắt nhìn lại, cả sơn cốc xanh um tươi tốt tràn ngập thảo dược, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là đã chứng kiến không ít. Kim Ngân hoa, Thiết Mộc hoa, La Hâm thảo, Phong Yến đằng…thật nhiều thảo dược hiện ra trước mặt Lâm Tiêu, đây đều là thảo dược bình thường, chưa đạt tới nhất giai, nhưng là thảo dược cần dùng khi phối chế nhất phẩm hay nhị phẩm đan dược, giá trị không thấp, hơn nữa ngoại trừ thảo dược bình thường ở một ít địa phương nguyên khí nồng đậm còn có chút linh dược nhất giai tồn tại. Trong sơn cốc, sương mù mông lung, hơn mười loại thảo dược tràn đầy, thiên địa nguyên khí nồng đậm hội tụ bên trong sơn cốc, khiến tinh thần mọi người sảng khoái vô cùng. - Nhiều thảo dược như vậy! Đội ngũ hái thuốc ánh mắt sáng lên, hơi thở gia tốc, Doãn Vô Vi tràn ngập hưng phấn. Trước đó đã chết nhiều người như vậy, nếu lần này thu hoạch không nhiều nhập không bằng xuất, tuy quay về sẽ không bị trách tội, nhưng bản thân hắn cũng cảm thấy hổ thẹn, nhưng khi nhìn thấy thảo dược khắp nơi, nỗi bất an trong lòng hắn biến mất. Mặc dù số lượng thảo dược không ít, giá trị không cao, nhưng chỉ cần luyện dược sư trong gia tộc phối chế thành đan dược, sau đó bán ra, đạt được lợi nhuận cũng khả quan. - Mọi người cùng hành động, trước khi chạng vạng phải hái xuống toàn bộ thảo dược đã thành thục. Doãn Vô Vi lên tiếng nói, đồng thời lại phân phó hộ vệ: - Các ngươi phân tán ra bảo hộ người hái thuốc, một khi có tình huống đừng hoảng hốt, lập tức thông báo cho ta. - Dạ! Đội hộ vệ đáp ứng một tiếng, bảo hộ đội hái thuốc tản ra trong sơn cốc. Doãn Vô Vi mỉm cười với Lâm Tiêu: - Các vị, tới sơn cốc các ngươi có thể nghỉ ngơi một chút, nếu như có tình huống đặc thù gì hi vọng các ngươi có thể giúp đỡ. - Đó là tự nhiên. Nhóm người Lâm Tiêu gật đầu. Sau khi phân phó xong, Doãn Vô Vi cũng gia nhập vào công tác hái thuốc. - Bốn người các ngươi phụ trách mỗi phương hướng đi tuần tra một chút đi. Thần Phi phân phó bốn đệ tử Cửu Long bảo. Bốn đệ tử gật đầu, đều tự đi làm việc của mình. Lâm Tiêu cùng Thần Phi nhàn rỗi, nơi này là một nơi tu luyện không sai, nhưng Lâm Tiêu cũng không nghĩ tu luyện mà chậm rãi đi tuần tra chung quanh. - Oa! Trong nhóm hái thuốc thường phát ra tiếng kinh hô, hiển nhiên đã phát hiện được thảo dược quý hiếm giá trị cao. Cùng lúc đó trong sơn cốc thường thường cũng toát ra yêu thú, nhưng đều là đê giai, không cần nhóm người Lâm Tiêu ra tay nhóm hộ vệ đã xông tới giải quyết, xem như hữu kinh vô hiểm. - Doãn chưởng sự, ngươi mau tới đây. Đột nhiên trong đội hái thuốc có người kinh hô, trong thanh âm tràn ngập vui mừng. Mọi người đều bị hấp dẫn. Lâm Tiêu đi qua nhìn xem cũng không nhịn được kinh hãi, không ngờ là một mảnh nhất giai linh dược sinh trưởng trong sơn cốc, phải hơn trăm gốc cây.