Trong lòng Đồ Dương kinh hãi, da đầu run lên, một chưởng vừa rồi đã làm lòng tự tin cường đại của hắn nháy mắt hỏng mất, hắn cắn chặt răng vội vàng thu liễm nguyên lực tán loạn trong cơ thể, nhanh chóng ngưng tụ bên ngoài thân mình. - Thiết Y Công! Đây là vũ kỹ hộ thân nhân cấp trung giai của Nguyên Vũ thánh địa, Đồ Dương đã tu luyện tới đại thành, có thể dễ dàng ngăn cản một kích toàn lực của chân võ giả nhị chuyển bình thường. Nhất thời da thịt Đồ Dương biến thành cứng rắn như hắc thiết, mơ hồ hiện lên vẻ sáng bóng của kim loại, bên ngoài da thịt lại có một tầng nguyên lực ngưng tụ vô cùng cứng rắn. Có Thiết Y Công bảo hộ, tâm tình khẩn trương của hắn lập tức đại định. - Hừ! Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, đao khí đầy trời nháy mắt bao trùm Đồ Dương. Phanh! Phanh! Phanh! Tiếng vang vọng đinh tai nhức óc, đao khí sắc bén thổi quét, nguyên lực bao phủ bên ngoài thân thể Đồ Dương nháy mắt hỏng mất, vô số đao khí chém lên thân hình hắn, huyết hoa văng tung tóe, Thiết Y Công bị đao khí của Lâm Tiêu công kích biến thành yếu ớt như gỗ mục. Ánh mắt Đồ Dương rốt cục thay đổi, vẻ hoảng sợ hiện lên trong mắt hắn. - Còn một chưởng cuối cùng! Thanh âm Lâm Tiêu giống như đến từ cửu u, không hề dừng lại trực tiếp bổ thêm một chưởng. - Thức thứ tư Phá Sơn Đao – Đao Nhạc Thành Lục! Oanh long! Hư không run rẩy, bàn tay Lâm Tiêu tuôn trào nguyên khí, hình thành một thanh chiến đao trong không gian, dài hơn một trượng ầm ầm chém xuống. - Ta liều mạng với ngươi! Hai mắt Đồ Dương trợn lên, nguyên lực phun tràn, hai tay thành chưởng, điên cuồng đánh thẳng tới chiến đao đang rơi xuống. Oanh! Tiếng nổ mạnh vang vọng kịch liệt, Đồ Dương như diều đứt dây bay ngược ra sau, máu tươi cuồng phun, nặng nề ngã xuống đất, đem mặt đất suất thành một hố to. Trong hố sâu, hình dáng Đồ Dương hoàn toàn thay đổi, không còn chỗ nào lành lặn, toàn thân đẫm máu, xương ngực lõm vào vô cùng thê thảm. - Ngươi… Ngón tay Đồ Dương run rẩy chỉ vào Lâm Tiêu, sau đó hoàn toàn ngất đi. - Hô! Lâm Tiêu thở mạnh một hơi dài. Trong núi sâu, một trận gió mạnh thổi qua, tàng cây run lên xào xạc, tất cả những người đang có mặt đều trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được hít sâu một hơi, nhìn Lâm Tiêu như nhìn một quái vật. Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua Doãn Vô Vi, mỉm cười hỏi: - Lão tiên sinh, hiện tại hẳn đã có năm vị trí rồi chứ! - Này…này… Doãn Vô Vi trợn mắt há hốc mồm, thanh âm run rẩy, hiển nhiên bị kinh hách thật lớn: - Vị tiểu huynh đệ này, ngươi không phải đã giết chết Đồ Dương rồi chứ? Phải biết rằng luật pháp trong Tân Vệ thành thật nghiêm khắc, bên trong thành nghiêm cấm võ giả chém giết, tuy rằng ra ngoài thành không có ai quản nhưng cũng không cho phép công khai giết người. Võ giả tranh đoạt nhiệm vụ tuy rằng là chuyện thật bình thường, nhưng phải có mức độ, ở chỗ hoang vắng không có người quản, nhưng nếu giết người công khai trước mặt công chúng, sẽ vô cùng tồi tệ, nhẹ bị nghiêm trị phế bỏ võ công, nặng giống như Ngô Ưng biến thành tội phạm truy nã, đánh chết đương trường. Nếu Lâm Tiêu thật sự giết chết Đồ Dương, mặc kệ hắn có thân phận gì, nguyên nhân nào, một khi nhóm người Doãn Vô Vi đăng báo, Lâm Tiêu cơ hồ phải chết không nghi ngờ. - Lão tiên sinh thật biết nói đùa, ta là người thiện lương, như thế nào có thể tùy ý đánh chết người khác đâu, nhóm người này chỉ bị trọng thương mà thôi, nếu như lão tiên sinh không tin, có thể cho y sư trong đội ngũ kiểm tra một chút là được. Lâm Tiêu cười nhẹ nói, cuộc chiến vừa rồi hắn nắm chắc vô cùng tinh chuẩn, tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài Đỗ Dương giống như người chết, kỳ thật chỉ là bị trọng thương không nguy hiểm tính mạng, chẳng qua sau này dù chữa khỏi cũng biến thành một phế nhân, rốt cục đã mất đi tư cách trở thành võ giả. Nếu Lâm Tiêu thật muốn giết người sẽ không lấy chưởng làm đao, mà là lấy chiến đao sau lưng giết hắn. - Doãn chưởng sự, bọn họ đều bị trọng thương mà ngất xỉu, không nguy hiểm tính mạng. Quả nhiên một y sư trong đội ngũ cẩn thận kiểm tra xong đám người Đồ Dương, lên tiếng xác định, đồng thời hắn cũng kinh hãi liếc mắt nhìn Lâm Tiêu đứng cách đó không xa. Thương thế trên người Quản Lỗi bọn hắn còn không sao, nhưng Đồ Dương thật thê thảm. Khung xương toàn thân không chỗ nào hoàn hảo, y sư kia làm sao cũng không nghĩ ra Lâm Tiêu có khả năng nắm giữ lực lượng tinh chuẩn tới như thế, đánh Đồ Dương tổn thương thành như vậy mà không làm hắn tử vong. - Tê… Nghe y sư vừa nói như thế, đội hộ vệ hái thuốc không nhịn được hít sâu một hơi. - Một chiêu đánh bại nhị chuyển sơ, trung kỳ võ giả, ba chưởng đánh trọng thương một nhị chuyển hậu kỳ, hơn nữa còn nắm chắc lực lượng tinh chuẩn như thế, Lâm Tiêu này còn là người sao? - Thật quá cường thế, Võ Điện từ khi nào xuất hiện kẻ biến thái như vậy? Nhìn hình dạng của hắn, chỉ sợ mới mười sáu mười bảy thôi đi? Còn trẻ như vậy đã là chân võ giả nhị chuyển, hơn nữa thực lực còn đáng sợ như vậy, chẳng lẽ lại có một thiên tài cần quật khởi? - Đồ Dương là ai, chính là đệ tử thiên tài của Nguyên Vũ thánh địa, Đồ Nguyên Thủ cũng là nhân cấp cao giai vũ kỹ, lại không ngăn cản được một chiêu của đối phương? - Lâm Tiêu…Lâm Tiêu, tên này sao nghe có cảm giác quen thuộc? Ân? Đó không phải là người khiêu chiến thủ tịch đệ tử Đan Các sao? Chẳng lẽ chính là hắn? - Đúng rồi, nhất định là hắn không sai. - Khó trách hung hăng càn quấy như thế, Đồ Dương bị thương không oan, Lâm Tiêu dám khiêu chiến cả Ô Ngô của Đan Các, tuy danh khí của Đồ Dương không thấp, nhưng so sánh với Ô Ngô còn kém xa. Thương Khung đại lục thực lực vi tôn, mặc kệ Lâm Tiêu bao nhiêu tuổi, nhưng vừa rồi hắn bày ra thực lực cùng thủ đoạn đã khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa. - Lâm Tiêu, ngươi không sao chứ? Mãi tới lúc này nhóm người Phí Thần Trữ mới phục hồi lại tinh thần, như gặp phải quỷ đi tới trước mặt Lâm Tiêu khẩn trương dò hỏi. - Ta lại có chuyện gì. Lâm Tiêu cười nhẹ một tiếng: - Có việc chỉ là nhóm người của Nguyên Vũ thánh địa, hừ, bất luận kẻ nào dám can đảm khiêu khích Võ Điện, tổn thương đệ tử Võ Điện, ta phải làm cho hắn hối hận cả đời. Trong khoảng thời gian ở lại trong Võ Điện, nhóm người Trữ Vĩ Thần cực kỳ bảo hộ hắn, mà hắn cũng xem Võ Điện như nhà mình. Đều là đệ tử một môn, cần tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, có thể vì tài nguyên nội bộ hay danh dự mà luận bàn khiêu chiến, nhưng khi ra ngoài phải đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau. Đây cũng là chuẩn tắc thứ nhất trong môn quy dành cho đệ tử Võ Điện. Ở một bên cách đó không xa, vài đệ tử Cửu Long bảo vẻ mặt kinh sợ nhìn Lâm Tiêu. - Thần Phi sư huynh, thực lực Lâm Tiêu thật là đáng sợ, chỉ sợ cũng không kém hơn ngươi bao nhiêu. Một đệ tử Cửu Long bảo thật cẩn thận nói. - A, làm sao chỉ kém không xa, tiểu tử ngươi muốn vỗ mông ngựa cũng không cần phải như vậy.