Chương 186: Không gì hơn cái này. Xuy! Hai thanh chiến đao bao trùm quanh thân Lâm Tiêu, đao mang như long quyển phong phô thiên cái địa bao phủ kín kẽ khắp chung quanh người hắn. - Ha ha, chết đi! Bộ mặt Ngô Ưng dữ tợn quát. Oanh long! Đao mang hình thành đạo đao khí cuồng bạo đụng vào nhau, tiếng nổ tung lan tràn khắp bốn phía, đem toàn bộ bụi cây, nham thạch xé rách vỡ nát, nhìn thật ghê người, khắp mặt đất toàn là vết đao tung hoành. - Đã chết sao? Vương Lực cười lạnh một tiếng: - Thật sự là đáng tiếc, một thiếu niên còn chưa kịp hưởng thụ nhân sinh đã chết, kiếp sau nên thu liễm một chút, đừng ngây ngốc gặp phải người không nên dây vào. - Không đúng! Ngô Ưng mẫn tuệ cảm giác được không thích hợp: - Không có chút vết máu, hắn còn chưa chết! Tuy rằng đao mang của hai người có thể chém Lâm Tiêu tan xương nát thịt, thi cốt vô tồn, nhưng vẫn còn thịt nát cùng máu tươi, nhưng hiện tại sau tiếng nổ mạnh không còn gì khác, đây là chuyện không bình thường. - Cái gì? Vương Lực ngẩn ra, sau đó chỉ cảm thấy sau lưng có trận gió nhẹ lướt qua. Ngô Ưng lập tức trừng lớn hai mắt, kinh sợ nhìn sau lưng Vương Lực, như gặp quỷ giận dữ hét: - Vương Lực, hắn ở phía sau ngươi! - Phản ứng quá chậm! Một thanh âm thật nhẹ nhàng rơi vào trong tai Vương Lực, Vương Lực cũng không kịp tìm kiếm vị trí của Lâm Tiêu, xoay người bổ tới một đao. Nhưng hắn vừa xoay người, chiến đao còn chưa đánh xuống, liền chứng kiến một đạo đao mang sáng ngời xuất hiện, tràn ngập toàn bộ ánh mắt của hắn. - Ngươi… Vương Lực trợn trừng đôi mắt, há hốc mồm. Phốc xuy! Một tia máu tươi phun ra tung tóe bên mặt của hắn, nửa bên mặt hắn đột nhiên rơi xuống, một đao của Lâm Tiêu trực tiếp chặt đứt đầu hắn. Phanh! Thi thể Vương Lực vô lực ngã xuống, máu tươi ồ ồ chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất. - Ngươi… Ngô Ưng kinh sợ trừng lớn hai mắt, hiển nhiên không thể ngờ dưới sự hợp lực của hai người bọn hắn nhưng vẫn bị Lâm Tiêu dễ dàng đem Vương Lực đánh chết. Thực lực của Lâm Tiêu làm trong lòng Ngô Ưng kinh hãi. - Sưu! Ngay sau đó Ngô Ưng không có chút do dự xoay người bỏ chạy. - Muốn chạy trốn, trốn được sao? Lâm Tiêu nhìn theo, thả người bay lên. Hô! Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết lặng yên thi triển, tuy rằng không thiện về tốc độ nhưng trong cự ly ngắn có thể đem tốc độ gia tăng tới cực hạn, trong chớp mắt Lâm Tiêu nhanh như quỷ mộ chuyển tới sau lưng Ngô Ưng, lặng yên không chút tiếng động bổ tới một đao. - Cút ngay! Ngô Ưng chém ngược một đao, ngăn cản chiến đao của Lâm Tiêu, thân hình hắn khựng lại, tựa hồ nếm thiệt thòi không nhỏ, khóe môi tràn ra một tia máu tươi. - Đừng giết ta, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ đem toàn bộ tài vật trên người đều cho ngươi. Trong mắt Ngô Ưng tràn đầy hoảng sợ, tận lực cầu xin. - Hừ, lúc ngươi giết chết nhiều võ giả Tân Vệ thành như vậy, kết cục của ngươi đã định rồi. Lâm Tiêu diễn cảm lạnh lùng, một đao chém ra, bán nguyệt đao chợt lóe sáng đao mang, tràn ngập trong ánh mắt Ngô Ưng. - Ngươi đừng ép ta, thả cho ta một con đường sống tất cả đều dễ thương lượng, chẳng qua ta ôm ngươi cùng chết thôi! Ngô Ưng quát lên, đồng thời ra sức ngăn cản. Oanh long! Hai thanh chiến đao ẩn chứa nguyên lực va chạm vào nhau, thân hình Ngô Ưng trực tiếp bay ngược ra sau, máu tươi cuồng phun, trường bào bị đao khí xé rách dập nát, vô cùng chật vật. Lâm Tiêu không lưu cho Ngô Ưng cơ hội thở gấp, thả người nhảy lên, thi triển Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết, thân hình nhẹ nhàng mơ hồ, xuất quỷ nhập thần, phút chốc đi tới bên cạnh Ngô Ưng, một đạo đao mang sáng ngời lóe lên. - Ta liều mạng với ngươi! Ngô Ưng cắn răng gầm lên giận dữ, trong ánh mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, phẫn nộ vung đao bổ về hướng Lâm Tiêu. Ngay trong nháy mắt hai thanh chiến đao sắp va chạm… - Ha ha, chết đi! Nguyên bản ánh mắt đang tuyệt vọng của Ngô Ưng đột nhiên hiện lên một đạo dữ tợn, trở nên bạo ngược, khí thế cuồng bạo, hắn điên cuồng hét lớn một tiếng, chiến đao nhìn qua như không hề có uy lực nháy mắt sáng ngời đao mang. - Phá Sơn Đao – Đao Cuốn Ngũ Nhạc! Từng đạo đao mang không ngừng bắn ra, bao trùm khắp cả không gian, nháy mắt bao phủ khắp toàn thân Lâm Tiêu, đao mang mang theo nguyên lực đáng sợ quấy lên không khí, phát ra tiếng nổ lớn, trên uy lực cùng khí thế còn đáng sợ hơn một đao liên thủ cùng Vương Lực trước đó. Giờ phút này Ngô Ưng phóng thích ra uy lực phút chốc tăng vọt, hoàn toàn vượt qua khả năng cực hạn của võ giả nhị chuyển trung kỳ bình thường, đao mang đầy trời như long quyển phong nháy mắt cắn nuốt Lâm Tiêu. Oanh long! Đao mang rậm rạp bao phủ phạm mấy trượng, đá vụn văng ra tung tóe xuyên phá những tảng đá cùng cây cối khắp chung quanh, mặt đất vỡ nát, hình thành một hố to đường kính hai thước, sâu nửa thước, biến thành một mảnh hỗn độn. - Ha ha ha…xú tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Nếu nửa tháng trước gặp ngươi, có lẽ ta chỉ còn con đường trốn, đáng tiếc nửa tháng trước ta đã đột phá nhị chuyển hậu kỳ, tin tức mà ngươi nhận được đã lạc hậu, ta vẫn luôn dấu kín thực lực chính là sợ Tân Vệ thành đề cao tiền thưởng, bị người càng mạnh đuổi giết, không nghĩ tới quả nhiên bảo vệ ta một mạng. Ngô Ưng đắc ý cười lên ha hả, liên tục lừa gạt được nhiều đệ tử thế lực lớn, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn. Nhưng lúc này hắn đã có ý rút lui, Vương Lực đã chết, nếu để Tân Vệ thành biết được thực lực của hắn, đề cao tiền thưởng, tiếp theo đệ tử càng mạnh hơn trong các thế lực sẽ chạy tới đuổi giết hắn, sớm muộn gì hắn cũng lật thuyền trong mương, lần này vận khí tốt tránh thoát một kiếp, hắn dự định thu thập xong tài vật trên người Mã Như Phi lập tức mai danh ẩn tích, đi qua thành trì khác, trải qua cuộc sống tiêu sái của mình. Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Ngô Ưng cẩn thận đưa mắt nhìn mặt đất chung quanh, tìm kiếm thi thể Lâm Tiêu. - Không nghĩ tới ngươi còn che giấu thực lực, nhị chuyển hậu kỳ, hắc! Nhưng đúng lúc này một thanh âm quỷ mị vang lên bên tai hắn. Ngô Ưng chấn động, quay đầu nhìn lại, nhất thời chứng kiến Lâm Tiêu vẫn nguyên vẹn đứng cách đó không xa, thần sắc bình tĩnh, trên người không chút dấu vết tro bụi, giống như chưa từng ra tay bao giờ. - Cái gì? Ngươi không chết, không có khả năng, ngươi làm sao tránh thoát công kích của ta? Ngô Ưng trừng lớn hai mắt, giống như gặp quỷ hoảng sợ nói. Lúc này trong lòng hắn thật sự sợ hãi, vừa rồi hắn giả vờ bị thương, tuyệt vọng, là vì lừa gạt Lâm Tiêu, sau đó đột nhiên bộc phát thực lực thật sự của mình đánh chết tiểu tử kia, âm mưu này đừng nói là đệ tử mới ra đời, cho dù người từng trải cũng chưa chắc tránh được một kiếp, cũng phải nuốt hận dưới thanh đao của hắn. - Nhị chuyển hậu kỳ sao? Lâm Tiêu đột nhiên nở nụ cười, không hề sợ hãi, ngược lại lộ vẻ vui sướng: - Như vậy thì đón ta một chiêu này đi! Vừa dứt lời, Lâm Tiêu chợt xuất đao. Xuy! Đao mang chợt lóe, trong giây lát bao trùm không gian, sáng ngời chói mắt. Ánh đao như điện, trong nháy mắt đi tới trước mặt Ngô Ưng, không cách nào tránh né. - Ta liều mạng với ngươi! - Phá Sơn Đao – Đao Nhạc Thành Lục!