Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1297
- Hỗn đản!
Tà Hồn Vương giận dữ, sở dĩ hắn tuyển chọn chiến đao là vì nhìn thấy chỉ có Lâm Tiêu cùng Phân thân Toản Địa Giáp tranh giành, thực lực cả hai đều nhỏ yếu nên mới ra tay.
Nguyên bản tưởng rằng với thực lực của hắn muốn đoạt chí tôn khí không khó khăn, nhưng chuyện xảy ra làm hắn choáng váng, đặc biệt ánh mắt khinh miệt của Lâm Tiêu làm trong lòng hắn phẫn nộ, không cách nào phóng thích.
- Kim Giáp Vương, không bằng ta cùng ngươi liên thủ thế nào? Trước trừ bỏ Lâm Tiêu, tiếp tục tranh đoạt chí tôn khí kia.
Nhìn thấy Phân thân Toản Địa Giáp đang nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, trong lòng Tà Hồn Vương chợt động liền lên tiếng đề nghị.
- Được!
Phân thân Toản Địa Giáp đáp ứng một tiếng, chậm rãi đi tới bên cạnh Tà Hồn Vương, tựa hồ muốn liên thủ với hắn, nhưng ngay sau đó liền làm Tà Hồn Vương giận dữ.
Phân thân Toản Địa Giáp không ra tay với Lâm Tiêu mà xoay người, móng vuốt hung hăng bổ lên người Tà Hồn Vương, phốc xuy một tiếng, móng vuốt sắc bén nháy mắt phá vỡ phòng ngự trước ngực Tà Hồn Vương, oanh bay hắn ra ngoài.
- Muốn cùng ta liên thủ? Nằm mơ, ta còn không biết ngươi có chủ ý gì hay sao, chí tôn khí là của Kim Giáp Vương ta, không ai được cướp đi!
Phân thân Toản Địa Giáp quát một tiếng, thân thể hóa thành kim quang bay về hướng Lâm Tiêu.
Sưu…
Thân hình Lâm Tiêu chợt động, trực tiếp bay về hướng năm thông đạo phía sau đại điện.
Ngay lúc này, một đạo quang mang bắn nhanh thẳng tới chỗ Lâm Tiêu, đó chính là chí tôn khí cổ ấn, mà ở phía sau cổ ấn, Tịnh Thiên Huyên, Thiên Uyên Vương, Thiên Ngạc Vương, Long Tượng Vương đồng thời truy kích, ánh mắt nóng như lửa.
- Tiểu tử, đưa cổ ấn cho ta!
Ánh mắt Thiên Ngạc Vương hung ác.
Lâm Tiêu cũng không muốn tiếp tục giao thủ với họ, tâm niệm vừa động, vỗ một chưởng lên cổ ấn, cổ ấn hóa thành đạo lưu quang bay nhanh về hướng Tịnh Thiên Huyên.
- Tịnh Thiên Huyên, nếu chiếm được cổ ấn không cần cảm tạ ta!
Lâm Tiêu cười sang sảng, lao thẳng vào trong thông đạo.
Sưu…
Phân thân Toản Địa Giáp theo sát phía sau, dáng vẻ vô cùng giận dữ.
- Đáng giận!
Sắc mặt Tà Hồn Vương giận dữ, gầm lên một tiếng cũng lao theo sau.
- Tên kia lại thật sự đuổi tới!
Cảm giác được Tà Hồn Vương đi theo, trong mắt Lâm Tiêu toát ra vẻ lạnh lùng, nếu đối phương còn không biết điều, vậy hãy để thông đạo này biến thành mộ địa táng thân của hắn đi.
Tâm niệm vừa động, tốc độ của Lâm Tiêu tăng tới cực đỉnh, phát hiện không còn vương giả nào đuổi theo, bản tôn cùng Phân thân Toản Địa Giáp lại chiến đấu với nhau.
Oanh oanh oanh…
- Rốt cục đuổi tới!
Tà Hồn Vương nhìn thấy hai người đang đối chiến, trong mắt hiện sát cơ.
Đối diện, Lâm Tiêu vừa đánh ra một chưởng ngăn cản một trảo của Phân thân Toản Địa Giáp, tiếp theo mượn xung lực bay về hướng Tà Hồn Vương.
- Tới tốt lắm!
Tà Hồn Vương quát khẽ một tiếng, đôi mắt lóe ra, bàn tay hiện ra một cỗ khí xoáy kinh khủng hung hăng vỗ thẳng vào người Lâm Tiêu.
- Độc Toàn Âm Giảo Sát!
Oanh long!
Một cỗ gió lốc màu đen hình thành, đây là sát chiêu của Tà Hồn Vương, một chiêu đánh ra trong thông đạo tràn đầy gió lốc, như lưỡi đao hắc ám bay múa đầy trời điên cuồng bao phủ Lâm Tiêu.
- Chết đi!
Trên mặt Tà Hồn Vương lộ ra dáng tươi cười hung ác.
Thương thương thương…
Gió xoáy tiêu diệt hết thảy, nhưng Lâm Tiêu lại xông ra ngoài, trên người hắn mặc một bộ chiến giáp lấp lánh, bao kín cả người hắn chặt chẽ, đồng thời chiến đao lại đánh thẳng tới Tà Hồn Vương.
Lôi Chi Tài Quyết!
Sát!
Lôi quang lóe ra, lôi trì dũng động, Tà Hồn Vương bị lôi quang kích trúng, hắc khí ầm ầm dập nát, trên người hắn cháy đen một mảnh, miệng phun máu tươi.
- Thực lực tiểu tử này sao mạnh như thế!
Tà Hồn Vương chật vật nện lên vách thông đạo, thân thể đầy máu, trong mắt khó tin, càng làm hắn chấn kinh chính là bộ khải giáp trên người Lâm Tiêu, hắn đã nhìn ra đó là Man Vương sáo trang tam tinh trong truyền thuyết.
- Trên người tiểu tử này lại nhiều bảo vật như vậy, khó trách có thể nghịch thiên!
Tà Hồn Vương vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thực lực Lâm Tiêu vượt xa dự liệu của hắn, nhưng chỉ cần hắn giết Lâm Tiêu, chẳng những lấy được chí tôn khí đồng thời còn có được Man Vương sáo trang tam tinh trong truyền thuyết, thực lực sẽ gia tăng tới kinh người.
- Thật sự là trời cũng giúp ta!
Giờ phút này tâm tư của Tà Hồn Vương đều bị bảo vật trên người Lâm Tiêu hấp dẫn, ánh mắt thật cuồng nhiệt.
- Tên này tới nông nỗi như vậy còn đánh chủ ý với bảo vật của ta, chết tới nơi còn không biết!
Lâm Tiêu nhìn thấy ánh mắt của hắn, không khỏi cười lạnh lắc đầu.
Sưu…
Lâm Tiêu đột nhiên thúc giục Phân thân Toản Địa Giáp, trong con ngươi màu vàng đột nhiên lóe lên quang mang yêu dị.
- Lâm Tiêu Nhân tộc, chết cho ta!
Kim Giáp Vương rít gào, ngay lúc Tà Hồn Vương chuẩn bị ra tay lần nữa, toàn thân Phân thân Toản Địa Giáp phát tán ra cỗ lực lượng quỷ dị, một cỗ uy áp khiến Tà Hồn Vương đảm chiến tâm kinh từ sau lưng hắn truyền tới.
- Đó là…
Tà Hồn Vương không tự chủ được quay đầu lại, nhất thời liền nhìn thấy trên đỉnh đầu Kim Giáp Vương quỷ dị xuất hiện một đầu yêu thú thần kỳ, có bốn vó, trán có ba mắt, thể hình thon dài tuấn mỹ, đôi con ngươi kim sắc băng sương nhìn vào Lâm Tiêu xa xa, nhưng bởi vì Tà Hồn Vương đứng giữa hai người nên ánh mắt cũng rơi lên người của hắn.
- Thiên phú thần thông – Phệ Thần!
Ông!
Một thanh âm lạnh lùng cao quý lại uy áp vang lên trong đầu Tà Hồn Vương, ngay sau đó con mắt thứ ba trên trán yêu thú mở ra, một đạo kim quang khuếch tán bao phủ Tà Hồn Vương phía trước.
- Không!
Tà Hồn Vương nhất thời sợ hãi phát hiện, linh hồn hải của mình nhấc lên sóng gió dữ dội, một lực hấp xả mãnh liệt cứng rắn đem linh hồn lực của hắn lôi kéo ra bên ngoài, căn bản không cách nào ngăn cản, đồng thời không gian đạo văn trong thân thể hắn cùng sinh tử lực cũng bị lôi kéo tràn ra ngoài thân thể như nước lũ.
Dát dát…
Dưới ánh mắt sợ hãi của Tà Hồn Vương, không gian lực trong thân thể hắn không ngừng tràn ra, như bị rút gân lột da, từng sợi không gian đạo văn bị hư ảnh yêu thú thần bí hấp thu, đồng thời truyền lại trên người Phân thân Toản Địa Giáp, chẳng những là không gian lực, linh hồn lực đều bị hấp xả tới, chỉ trong nháy mắt toàn bộ lực lượng trong thân thể Tà Hồn Vương bị giảm bớt một phần ba, thậm chí da thịt trên người cũng bị trướng lên gân guốc ảm đạm.
- Không, âm tà lực, vỡ cho ta!
- Linh hồn trùng kích – diệt!
Hai mắt Tà Hồn Vương lồi ra, diễn cảm kinh giận, cố gắng tránh thoát phệ thần nhấn chìm, nhưng trước đó hắn từng thi triển ba hồn niệm phân thân Toản Địa Giáp, linh hồn bị trọng thương, hơn nữa vừa rồi đối chiến với Lâm Tiêu cũng bị tổn thương không nhỏ, lại bị Phân thân Toản Địa Giáp toàn lực thi triển thiên phú thần thông, Tà Hồn Vương chẳng khác gì con muỗi bị mạng nhện trói chặt, bất luận vùng vẫy thế nào đều càng quấn càng chặt chẽ.
Hô…
Trong hư không, linh hồn lực của Tà Hồn Vương, sinh tử lực cùng vài chục không gian đạo văn đều bị hấp xả đi ra, một cỗ lực lượng vô hình bị yêu thú thần bí hút vào, mà cỗ linh hồn lực kinh người, cùng không gian lực với sinh tử lực đều thông qua hư ảnh yêu thú thần bí truyền vào trong thân thể Phân thân Toản Địa Giáp.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương