Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1277
- Hừ, Chí Bảo điện là bảo vật do cường giả Man tộc chúng ta lưu lại, làm sao hai tộc các ngươi có thể nhúng chàm!
Trong lòng cười lạnh một tiếng, Đại Tế Ti nhấc pháp trượng trong tay, hướng thanh sắc dị thú đánh ra một đạo ánh sáng hư vô.
Cùng lúc đó, Tịnh Thiên Huyên cùng Phi Loan Vương đều xuất thủ, ngọc thủ hóa chưởng như xuyên qua giữa không trung, phút chốc bay về phía trước, một người mở miệng, ngọn lửa màu đỏ bắn thẳng về phía trước mặt.
Công kích do ba người liên thủ tiếp tục xuyên qua thân thể thanh sắc dị thú, lại không thể gây tổn thương cho nó, giống như nó không phải thực thể mà như đang đưa thân vào một hư không khác, không tồn tại trong thế giới này.
- Đây là…
Ngay cả Long gia cũng cả kinh, cau mày:
- Tiểu tử Lâm Tiêu, xem tình huống không ổn ah.
- Long gia, đây là…
Ngữ khí Long gia ngưng trọng:
- Huyễn Mộng thú là một loại yêu thú hết sức kỳ lạ, Huyễn Mộng thú đê giai chỉ có thể lợi dụng huyễn thuật đơn giản lừa gạt địch nhân mà bản thân lại có lực công kích thật lớn, tỷ như đàn Huyễn Mộng thú ban đầu các ngươi gặp được, có thể dễ dàng đâm thủng thân thể các ngươi, hấp thu lực lượng các ngươi, nhân kỹ năng phân thân Toản Địa Giáp chỉ có thể dùng trên người mình. Thuận theo kiểu tiến hóa này, năng lực Huyễn Mộng thú cũng sẽ đi theo hai phương hướng khác nhau, lực công kích bắt đầu giảm bớt, nhưng lực lượng huyễn thuật sẽ tăng cường.
- Nhưng Huyễn Mộng thú từ vương cấp đột phá tới tôn cấp, lực công kích đã mất, chỉ còn lại năng lực chế tạo huyễn cảnh, mà lúc này lực phòng ngự của nó cũng trở nên vô cùng đáng sợ, công kích bình thường căn bản không cách nào tổn thương nó mảy may, bởi vì nó có thể làm được dung hợp cùng huyễn cảnh, ngươi nhìn thấy bản thể của nó nhưng đó là huyễn cảnh mà nó chế tạo, thực thực giả giả, hư hư thực thực.
- Nếu ta đoán không sai, các ngươi gặp đầu Huyễn Mộng thú này đã bắt đầu tiến vào cảnh giới tôn cấp, bởi vậy công kích của sinh tử tam trọng các ngươi căn bản không thể tổn thương nó.
- Cái gì?
Lâm Tiêu kinh ngạc, không ngờ là Huyễn Mộng thú tôn cấp, cường giả tôn cấp thần vọng cảnh, hắn chỉ mới gặp qua một cường giả duy nhất là Khôi Đấu lão tổ Sơn mạch Liên Vân, không nghĩ tới trong Phế khu Cổ Thần lại gặp được tôn cấp thứ hai tồn tại.
Cho dù nhìn Huyễn Mộng thú không có gì đặc biệt, nhưng danh xưng tôn cấp cường giả vẫn làm Lâm Tiêu rùng mình.
- Long gia, nên làm sao bây giờ?
- Huyễn Mộng thú khác với yêu thú bình thường, muốn giết được yêu hoàng phải hoàn toàn tiêu diệt thân thể hắn, mà thân thể Huyễn Mộng thú tồn tại trong hư huyễn, phải hủy diệt huyễn cảnh của nó mới có thể mang tới tổn thương cho nó, nếu ta suy đoán không sai, mặc dù đầu Huyễn Mộng thú này đã vào tôn cấp, nhưng chưa viên mãn, nếu không các ngươi không khả năng thoát khỏi huyễn cảnh của nó, bởi vì tôn cấp có thể lập tức khiến các ngươi vẫn lạc trong huyễn cảnh.
Lâm Tiêu cau mày, hủy diệt huyễn cảnh của đối phương, có thể sao?
Ông!
Ngay lúc Lâm Tiêu đang thương lượng với Long gia, đôi mắt thất thải của Huyễn Mộng thú lại bắn tới, một cỗ dao động quỷ dị quét qua mấy người chưa bị nhập vào huyễn cảnh.
Lâm Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc trầm xuống, ngay sau đó hết thảy chung quanh đều biến mất, chỉ còn lại hắn cùng Tịnh Thiên Huyên mờ mịt đứng trên hư không bình nguyên.
Trên bình nguyên, ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen nhánh của Tịnh Thiên Huyên theo gió phiêu đãng, truyền ra hương thơm ngát, hòa trộn cùng hương vị cỏ cây khiến tâm trí thanh thản, lòng dạ thảnh thơi.
Nhìn thấy Lâm Tiêu, Tịnh Thiên Huyên thoáng cau mày, cũng không nhiều lời, ánh mắt ác liệt đánh giá bốn phía.
Khắp bốn phía là thảo nguyên vô ngần, trên mặt đất tràn đầy hoa cỏ, tràng cảnh mỹ lệ nhượng tâm thần người chợt thả lỏng.
- Long gia, Long gia.
Bên trong Thương Long Tí yên tĩnh một mảnh, căn bản không có tung tích của Long gia, không thấy tiểu Viêm, cảm giác truyền vào trí óc, quả nhiên không nhìn thấy Bát Quái Lô.
Lâm Tiêu cau mày, hiển nhiên hắn lại rơi vào trong huyễn cảnh, nhưng lần trước vừa rơi vào huyễn cảnh lập tức quay về sự thật, nhưng huyễn cảnh lần này càng đáng sợ, biết rõ là huyễn cảnh nhưng không biết làm sao đi ra ngoài.
Làm sao bây giờ? Trí óc Lâm Tiêu không ngừng vận chuyển, theo lời nói của Long gia, muốn thoát khỏi phải hủy đi huyễn cảnh, rốt cục cần làm như thế nào?
Chỉ nghĩ không bằng hành động, Lâm Tiêu mạnh mẽ rút ra Long Văn đao, hướng bình nguyên ầm ầm chém ra.
Oanh long!
Đao khí đáng sợ tung hoành, trên bình nguyên lập tức xuất hiện một khe rãnh thật lớn dài hơn vạn thước, rộng gần trăm thước, mặt đất ầm ầm vỡ ra, cỏ dại bay tung, bùn đất văng xa.
- Lâm Tiêu, ngươi đang làm gì thế?
Tịnh Thiên Huyên cau mày hỏi.
Lâm Tiêu cũng không đáp lời, nếu đã biết nơi này đều là huyễn cảnh, vậy Tịnh Thiên Huyên cũng là hư huyễn, đích xác lúc trước Tịnh Thiên Huyên tự thoát huyễn cảnh, nhưng không khả năng cùng hắn rơi vào huyễn cảnh thứ hai, nếu nàng là thật sự, vậy Đại Tế Ti cùng Phi Loan Vương cũng phải ở đây, nhưng hiện tại chỉ có hắn cùng Tịnh Thiên Huyên ở nơi này.
Huyễn cảnh mỹ nhân sao?
Lâm Tiêu lắc đầu, không nhìn Tịnh Thiên Huyên.
Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Tịnh Thiên Huyên đang định nói gì, đột nhiên…
Hoa lạp lạp…
Từ dưới mặt đất đột nhiên vươn ra vô số dây leo, nhanh như tia chớp, ngay lập tức bao trùm Lâm Tiêu cùng Tịnh Thiên Huyên, Lâm Tiêu vừa định vận chuyển Man Vương sáo trang phòng ngự lại phát hiện trong thân thể rỗng tuếch, Man Vương chiến giáp vốn đã dung hợp trong người không thấy bóng dáng, dây leo nhanh chóng lan tràn, trên dây còn mang theo gai nhọn thật dễ dàng đâm vào thân thể hắn, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân trầm xuống, một loại cảm giác tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân của hắn, làm trên người hắn không còn chút khí lực nào.
Dây leo không ngừng lan tràn, phiến lá quấn quanh cổ hắn làm cho hắn cảm giác ngạt thở.
- Đây là huyễn cảnh, không phải sự thật!
Ánh mắt Lâm Tiêu kiên định, trong lòng nhắc nhở lấy mình, cố gắng làm trí óc mình trong sáng, nhưng cảm giác ngạt thở không ngừng dâng lên, làm hắn căn bản không cách nào phân biệt thật giả, Lâm Tiêu có thể cảm nhận được nếu còn tiếp tục như thế chỉ sợ mình sẽ bị dây leo siết chết, mặc kệ là thật hay giả hắn đều sẽ bị ngạt thở tử vong.
- Ngũ muội chân hỏa!
Thời khắc mấu chốt, năm đại thiên hỏa trong đầu óc Lâm Tiêu nhanh chóng dung hợp, một cỗ hỏa diễm cực kỳ khủng bố bốc cao, hỏa lực đem toàn bộ dây leo thiêu thành tro bụi, đồng thời lan tràn ra ngoài thiêu cháy quần áo sạch sẽ, cảm giác ngạt thở nhất thời sút giảm.
Ở đối diện, Tịnh Thiên Huyên chỉ cách Lâm Tiêu chừng mười phân, một cỗ khí tràng quỷ dị xanh biếc lan tràn, gian nan phòng ngự dây leo xâm lấn, sau đó nàng nhìn thấy thân thể Lâm Tiêu hoàn toàn trần truồng.
Nếu trong hoàn cảnh bình thường Tịnh Thiên Huyên đã sớm một chưởng đánh chết kẻ đối diện, dù không làm như thế cũng sẽ quay đầu sang nơi khác, nhưng với tình huống trước mắt, nàng đã bị dây leo buộc chặt, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, trên mặt đỏ rực, yêu kiều quát:
- Ngươi nhanh chóng mặc lại quần áo cho ta!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương