Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1246
Nhưng nếu thật sự là như vậy, vì sao lão long còn đem tiểu Viêm giao cho mình, chẳng lẽ vì quan hệ với Long gia? Hay nói bên trong có ẩn tình mà mình không biết?
Lâm Tiêu nghĩ mãi mà không rõ.
- Nhân tộc cùng Yêu tộc cùng thống trị kéo dài mấy vạn năm, nhưng không biết vì sao, có lẽ là vì phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân, hoặc vì phương diện lợi ích, khi ấy hai tộc đột nhiên bộc phát đại chiến, mặc dù không lớn như trận đại chiến giữa các chủng tộc năm xưa, nhưng trình độ khủng bố không kém, Nhân tộc cùng Yêu tộc tàn sát lẫn nhau, máu chảy thành sông, cuộc chiến kéo dài rất nhiều năm, chẳng những là hai tộc trên Đại lục Thương Khung, thậm chí là tộc nhân hai tộc trên khắp tinh vực đều phát động đại chiến, Long gia ta đã ngủ say trong cuộc chiến đó, sau khi ta ngủ say, Long tộc còn chưa bị diệt, chiến tranh giữa hai chủng tộc đã tới mức căng thẳng kịch liệt, sau này phát sinh chuyện gì thì ta không biết.
Tựa hồ biết Lâm Tiêu thật quan tâm diễn biến về sau, Long gia nói tiếp:
- Vừa rồi ta có hỏi qua Huyền Thịnh, nhưng hắn chỉ cho ta biết năm ấy Nhân tộc cùng Yêu tộc xé toang hiệp nghị, Long tộc cũng bị cuốn vào khiến toàn tộc chết sạch, hắn lợi dụng thánh khí Long Châu của Long tộc mới bảo lưu tàn hồn, rốt cục đã phát sinh chuyện gì hắn cũng không biết rõ ràng.
- Nguyên lai là như vậy.
Lâm Tiêu có chút hiểu được cuộc chiến mấy vạn năm trước, nhưng toàn diện hiểu biết chỉ là lần đầu.
Nhưng làm Lâm Tiêu tò mò chính là sau cuộc chiến kia, lịch sử đại lục tựa hồ lâm vào đứt gãy, mãi tới vạn năm trước văn minh Nhân tộc mới hứng khởi, mà trong lịch sử không hề ghi chép cuộc chiến năm xưa, giống như lịch sử đột nhiên biến mất, biến thành mê đề, chỉ lưu lại bí cảnh cùng cấm địa.
Bắt đầu từ Thương Khung lịch, Nhân tộc nhanh chóng sinh sản trên đại lục, xây dựng quốc gia, mà số lượng Yêu tộc lại rất ít, chỉ là đối tượng bị Nhân tộc liệp sát, mãi tới Thương Khung lịch 33 năm, chính là hơn hai ngàn năm trước cân bằng giữa hai tộc bị đánh phá, từ Tử Vong Chi Sâm toát ra thật nhiều thú triều, công chiếm tuyệt đại đa số thành thị địa vực của Nhân tộc, trở thành chúa tể mới trên đại lục.
Suốt hai ngàn năm nay, mặc dù Nhân tộc đoạt về một ít lãnh địa, nhưng so sánh mà nói vẫn bị vây dưới hạ phong.
Mấy vạn năm trước Nhân tộc cùng Yêu tộc lại có kết quả thế nào?
Trong lòng Lâm Tiêu tràn đầy nghi hoặc, nhưng hắn lập tức gạt sang một bên, mặc kệ năm ấy kết cục thế nào, đều đã trôi qua, hiện tại trước mặt Lâm Tiêu chính là Yêu tộc cường đại, nếu hắn không cố gắng tu luyện, rất có thể tương lai không lâu Nhân tộc gặp phải đại nạn.
Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu siết chặt hai tay, trong lòng trở nên kiên định, hắn nhất định phải biến cường, đứng trên hết thảy, không còn sợ hãi bất cứ điều gì, đây là mục tiêu mà hắn luôn truy tìm, không đạt được quyết không bỏ qua.
Sưu…
Bay nhanh tới trước, Lâm Tiêu cùng tiểu Viêm rất nhanh rời khỏi phạm vi Hỏa Diệm sơn.
Ông!
Lâm Tiêu vừa rời đi, một cỗ năng lượng dao động quỷ dị quét ngang bao lấy thân thể hắn, cỗ năng lượng cực kỳ thần bí, dẫn theo cảm giác lịch sử dầy nặng, Lâm Tiêu lập tức đưa mắt nhìn qua.
Chỉ thấy trong tầm mắt của hắn, một tòa cung điện thần bí như ẩn như hiện phiêu phù giữa không trung Chiến trường Cổ Tộc.
- Oa, Lâm Tiêu ca ca, nơi này là bên ngoài sao? Quả nhiên thật lớn, hơn nữa còn có nhà lớn như vậy, thật xinh đẹp.
Tiểu Viêm vừa ăn Tinh Ly quả vừa nhìn hư ảnh cung điện trôi nổi trên bầu trời, hai mắt sáng ngời nói.
- Ha ha.
Lâm Tiêu cười cười, sờ sờ đầu tiểu Viêm, tò mò nhìn lên cung điện xa xa.
- Di, là Man tộc Mê Không Châu?
Bên trong Thương Long Tí, Long gia đột nhiên nói.
- Mê Không Châu, đó là gì?
Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi.
Long gia giải thích:
- Mê Không Châu là do Man tộc luyện chế dùng xác định vị trí bảo vật, chuyên dùng tồn trữ tin tức, ở thời đại viễn cổ Man tộc là một trong những chủng tộc có năng lực luyện chế tối cường, bọn hắn có thể luyện ra thật nhiều bảo vật cường đại, khả năng này Nhân tộc cùng Yêu tộc không thể so sánh, tỷ như Man Vương sáo trang mà Huyền Thịnh đưa cho ngươi, công nghệ đã đạt tới trình độ đứng đầu trong vương giả chi binh, ở năm ấy cường giả vương cấp Man tộc mỗi người có một bộ, là khải giáp chế thức của Man tộc.
Man Vương sáo trang cũng chỉ là khải giáp đồng phục của vương giả Man tộc, Lâm Tiêu trợn mắt há hốc mồm, Man tộc rốt cục cường đại tới bao nhiêu?
- Lâm Tiêu, ngươi còn không nhanh đi qua, bình thường mà nói Mê Không Châu là bảo vật mà Man tộc dùng tiềm ẩn truyền thừa, tuyệt đối không đơn giản, một kiện Man Vương sáo trang tam tinh làm sao có thể so sánh được?
Long gia thúc giục nói.
Không đợi Long gia nhắc nhở, Lâm Tiêu cùng tiểu Viêm đã hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng tới chỗ dao động truyền tới, nhưng còn chưa chờ Lâm Tiêu đi tới mục tiêu, cung điện thần bí trôi nổi trên không trung đã biến mất, không còn lưu lại chút dao động nào.
Mê Không Châu biến mất, trong lòng Lâm Tiêu nhảy dựng, ngẫm lại cũng đúng, Mê Không Châu là đồ vật tiềm ẩn truyền thừa của Man tộc, ai không muốn cướp đoạt, mà số lượng cường giả trong Chiến trường Cổ Tộc không ít, nhìn khí tức của Mê Không Châu hiển nhiên bại lộ đã lâu, không khả năng ngoan ngoãn nằm một chỗ đợi mình tới lấy được.
Không biết là ai đoạt được Mê Không Châu, hiện tại đuổi qua có lẽ còn kịp.
Lâm Tiêu tăng tốc độ tới lớn nhất, hóa thành một đạo lưu quang bay tới chỗ Mê Không Châu xuất hiện khi nãy, với thực lực bây giờ của hắn chỉ cần không đi vào cấm địa trong Chiến trường Cổ Tộc, ở khu vực bên ngoài thật khó có gì uy hiếp được sinh mạng của hắn.
Nửa khắc sau, Lâm Tiêu đã đi tới vị trí kia.
Sưu sưu sưu…
Từng đạo lưu quang cùng một lúc lao tới, mà vị trí của Mê Không Châu vừa rồi lại có không ít cường giả đang bay tứ tán bốn phương tám hướng, còn đang không ngừng nghị luận.
- Là Chí Bảo điện, là Chí Bảo điện ah.
- Trời ạ, lại là Chí Bảo điện của Man tộc, đây là bảo tàng lớn nhất mà năm xưa Man tộc lưu lại.
- Nhanh, nhanh đem tin tức này bẩm báo về cho đại nhân, Mê Không Châu tiềm ẩn bảo tàng Man tộc bị một cường giả tam trọng chiếm được.
- Đi, đi!
Từng đạo thần niệm truyền lại trong thiên địa, dù là Nhân tộc, Yêu tộc vương giả đều vô cùng cuồng nhiệt, không ngừng bay vọt khắp bốn phương tám hướng.
- Thật nhiều người!
Tiểu Viêm lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, nhưng sau tiếng than thở hắn lại tiếp tục ăn thực vật Lâm Tiêu cấp cho, ô ô, đồ ăn của Lâm Tiêu ca ca ăn ngon thật, tiểu Viêm thật sự quá hạnh phúc.
Chí Bảo điện, đó là gì? Trong lòng Lâm Tiêu nghi hoặc, nghĩ nghĩ, hắn nhanh chóng ngăn cản một vương giả Nhân tộc đang bay ra ngoài, dò hỏi đối phương.
Người kia là một trong những vương giả mà hắn từng gặp được ở lối vào Hỏa Diệm sơn, vừa bị Lâm Tiêu ngăn cản lập tức hoảng sợ, lập tức đem tin tức mình biết được nói ra.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương