Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1244
Long gia cười hắc hắc, lại lần nữa sống lại làm tâm tình của hắn rất tốt.
- Thiên Vực, ngươi còn chưa chết!
Long ảnh trừng mắt nhìn Long gia, vẻ mặt giật mình, địch ý lập tức tan thành mây khói.
- Hừ, lão gia hỏa ngươi còn chưa chết, ta làm sao lại chết!
- Ta?
Long ảnh cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Hiện tại so với chết có gì khác biệt sao?
- Nói cũng đúng.
Long gia nở nụ cười lạnh:
- Dựa vào long châu níu kéo một tia tàn hồn của ngươi, ngắc ngoải nhiều năm như vậy, đặc biệt mỗi ngày nhìn thấy thi hài tộc nhân, phỏng chừng cũng không chịu nổi đi.
- Thiên Vực, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, chẳng lẽ ngươi còn nhớ mãi không quên chuyện năm xưa sao?
- Ta đã sớm quên, hơn nữa nếu năm đó ta không phải bị trục xuất Long tộc, cũng không gặp được chủ nhân, càng không khả năng còn sống như bây giờ, ngược lại đám lão gia hỏa các ngươi, không còn ai sống sót, nhưng ta thật không ngờ các ngươi còn bảo lưu được một hậu nhân cuối cùng như thế.
Long gia đưa mắt nhìn tiểu Viêm.
- Ngươi là ai?
Tiểu Viêm trừng mắt hỏi.
- Hắc hắc, tính tình thật không nhỏ, luận vai vế, ta là gia gia của ngươi đâu.
Long gia cười hắc hắc.
- Hừ!
Tiểu Viêm quay đầu không thèm nhìn Long gia.
Cười khổ một tiếng, long ảnh nói:
- Tiểu Viêm là con cháu cuối cùng mà đám lão gia hỏa chúng ta lưu lại, mặc dù hắn là hỏa long nhất tộc, nhưng là hi vọng của cả Long tộc chúng ta.
- Đích xác không sai, xem tuổi của hắn chỉ mới bảy tám tuổi đi, đã có được thực lực sinh tử tam trọng, một khi trưởng thành ít nhất là tôn cấp, nếu thiên phú không tệ cuộc đời này muốn đạt thánh cấp cũng có thể, nhưng cũng phải có kỳ ngộ, ngươi để cho hắn vĩnh viễn ở lại mộ địa Long tộc, đời này xem như hoàn toàn phế đi.
- Cho nên, ta nghĩ mời ngươi giúp một việc.
- Miễn!
Long gia dứt khoát cự tuyệt.
- Không cần nóng nảy từ chối, nếu như ta không nhìn lầm, tuy ngươi hấp thu long hồn của Tà Long, nhưng còn chưa hoàn toàn sống lại, ngươi cần long hồn lực, ta có thể nghĩ biện pháp cho ngươi.
- Long hồn lực với ta mà nói là đã đủ, tên Tà Long kia tuy rằng ngu xuẩn, nhưng lực lượng tinh thần vẫn không kém.
Long gia xuy cười một tiếng:
- Tên Tà Long ngu ngốc kia nghĩ đoạt xá một thiên hỏa là có thể vô pháp vô thiên, còn muốn đối phó tiểu tử Lâm Tiêu, cũng không nhìn xem là hắn là ai, trộm gà không được còn mất nắm thóc, hiện tại ngay cả da lẫn xương đều bị lão tử nuốt hết.
Giờ phút này Lâm Tiêu mới tỉnh ngộ, lúc trước vì sao Linh Dương Long Cương Hỏa lại cổ quái như vậy, hóa ra là bị Long tộc Thái Cổ Tà Long đoạt xá, như vậy đại bộ phận linh hồn bị tán dật của hắn cũng không phải là tiêu tan trong hư không, mà là bị Long gia hấp thu.
- Thiên Vực.
Trên mặt long ảnh hiện lên tia sầu não:
- Ta biết, chuyện năm đó là chúng ta sai lầm, nhưng vì tôn nghiêm của Long tộc cũng không có cách nào, ngươi đi theo ta, ta cho ngươi xem vật này.
Sưu…
Long ảnh bay thẳng vào tận chỗ sâu nhất cấm địa, đồng thời nói:
- Tiểu Viêm, ngươi đợi ở chỗ này.
Long gia thoáng chút do dự, sau đó đi theo.
- Tiểu tử Lâm Tiêu, ngươi ở chỗ này chờ ta.
Từ rất xa truyền tới thanh âm dặn dò của Long gia.
Bên trong mộ địa yên tĩnh, chỉ còn lại Lâm Tiêu cùng tiểu Viêm.
Tiểu Viêm đã khôi phục bộ dáng tiểu nam hài, đôi mắt trong veo nhìn Lâm Tiêu vô cùng ngượng ngùng:
- Lâm Tiêu ca ca, vừa rồi tiểu Viêm hiểu lầm ngươi, thật xin lỗi.
Tiểu Viêm khẽ quyệt miệng, dáng vẻ đáng yêu tới cực điểm.
- Ca ca đã quên mất rồi, không trách ngươi.
Lâm Tiêu cười cười, lại nói:
- Tổn thương trên người tiểu Viêm chưa lành sao? Cho ca ca xem thử.
Nghe lời của Long gia, Lâm Tiêu đã biết tiểu Viêm chỉ bảy tám tuổi mà không phải lão quái vật sống mấy trăm năm, vừa khiếp sợ nhưng đồng thời cảm giác khó chịu cũng đã biến mất, đối với hài tử đáng yêu như thế hắn chỉ cảm giác như hài đồng nhà hàng xóm mà thôi.
Đặt tay lên người tiểu Viêm, tinh thần Lâm Tiêu thẩm thấu đi vào, phát hiện tuy vết thương trên người hắn có vẻ không nặng nhưng trên thực tế lại cực kỳ nghiêm trọng, bởi vì trong thân thể hắn còn lưu lại khí tức thiên hỏa, tổn hại ngầm tới thân thể hắn, ngoài ra trong thiên hỏa còn có long hồn lực, thập phần tà ác, rõ ràng là do Thái Cổ Tà Long lưu lại.
Khó trách vết thương trên người tiểu Viêm không thể tự lành.
Trong lòng Lâm Tiêu đã hiểu được nguyên nhân, tuy Linh Dương Long Cương Hỏa đáng sợ, nhưng tiểu Viêm là hỏa long nhất mạch, dù thiên hỏa mạnh mẽ tới mấy cũng thật khó có thể mang tới thương tổn trí mạng cho nó, nhưng bởi vì kèm theo long hồn lực của Thái Cổ Tà Long, vì vậy tiểu Viêm không thể loại bỏ hỏa độc, nên không thể lành lại vết thương trong thời gian ngắn.
Nhưng muốn chữa trị vết thương như vậy không khó đối với Lâm Tiêu, hắn phóng xuất Thiên Ma Phệ Hồn Diễm, đem long hồn lực trong người tiểu Viêm cắn nuốt, sau đó thúc giục bổn nguyên Linh Dương Long Cương Hỏa đem hỏa độc trong thân thể tiểu Viêm hấp thu sạch sẽ.
Không còn thiên hỏa cùng long hồn lực của Tà Long, vết thương trên người tiểu Viêm nhanh chóng lành lại, chỉ nháy mắt làn da đã thật bóng loáng, như ngọc thạch trơn mượt cơ hồ nhỏ ra nước.
- Lâm Tiêu ca ca thật lợi hại!
Tiểu Viêm vô cùng hưng phấn, trước kia mỗi lần hắn bị thiên hỏa đánh bị thương phải dùng thời gian thật lâu mới lành lại, hơn nữa vẫn luôn vô cùng đau đớn, nhưng không nghĩ tới lần này nhanh chóng khỏi hẳn, trong lòng hắn liền dâng lên tia sùng bái với Lâm Tiêu.
Một lát sau, Long gia cùng lão giả Long tộc đã quay trở lại.
- Gia gia, tiểu Viêm muốn ra ngoài với Lâm Tiêu ca ca, ca ca nói bên ngoài thật phấn khích, còn có thật nhiều chủng tộc.
Hai người vừa quay lại, tiểu Viêm liền hô lên.
Lâm Tiêu ho khan vài tiếng, hắn không hề có ý tưởng dụ dỗ ấu long vị thành niên, chỉ kể ra một chút thế giới bên ngoài mà thôi, không nghĩ tới tiểu Viêm lại không chịu được hấp dẫn.
Long gia cùng vị lão giả kia đều nở nụ cười.
- Lâm Tiêu, trước đó lão long đã có nhiều mạo phạm.
Lão giả xin lỗi nói.
- Tiền bối đừng nói như vậy, là do Lâm Tiêu đường đột.
Lão giả cười cười, nói:
- Lâm Tiêu, lão long có chuyện muốn phiền toái các hạ, lão long muốn để cho tiểu Viêm đi theo các hạ, không biết ý các hạ thế nào?
- Để tiểu Viêm đi theo ta?
Lâm Tiêu kinh hãi nhìn Long gia.
Long gia lắc đầu, nói:
- Lâm Tiêu, đây là chuyện giữa ngươi cùng Huyền Thịnh, không quan hệ tới ta, nhất định do chính ngươi làm quyết định, nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không muốn lão gia hỏa Huyền Thịnh này cũng không làm gì được ngươi.
- Tại hạ đương nhiên nguyện ý, nhưng mà…
Lâm Tiêu cực kỳ yêu thích tiểu Viêm, huống chi hắn còn là hỏa long nhất tộc tu vi sinh tử tam trọng, thực lực thật cường đại, nhưng vừa nghĩ tới thế cục bên ngoài Lâm Tiêu lại do dự.
- Ta biết băn khoăn của ngươi, đây là nguyên nhân ta nhờ ngươi, Long tộc không có người tham sống sợ chết, ta cho ngươi dẫn hắn đi ra ngoài cũng vì cho hắn hiểu biết sự tàn khốc của thế giới bên ngoài, chỉ như vậy tiểu Viêm mới có thể chân chính lớn lên, sinh tử do mạng, nếu tiểu Viêm có sự tình gì lão long cũng không trách ngươi.
Lâm Tiêu vẫn còn do dự không quyết.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương