- Tiếp tục đi về phía trước thôi. Hai người liếc nhau, đang muốn hành động thì một đạo thân ảnh không một tiếng động xuất hiện ở phía trước cửa thông đạo. - Hai vị đang tìm ta sao? Lâm Tiêu chậm rãi bay vút vào. - Tiểu tử, là ngươi? - Ngươi vẫn chưa chết? Kim Kiếm Vương đầu tiên là kinh ngạc, chợt trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Vô Song Vương thì ánh mắt bình tĩnh, tuy nhiên chủ tâm giết người ẩn giấu ở chỗ sâu trong đôi mắt thì cũng cũng không cách nào dấu đi được Giữa hai bên, sát cơ đậm đặc đang phun ra. - Các ngươi đang tìm ta, vừa lúc, ta cũng phải tìm các ngươi. Thực lực của Lâm Tiêu đột nhiên tăng mạnh, nhưng đến tột cùng mạnh lên bao nhiêu thì chính hắn cũng không phải biết rõ ràng. Hắn đang muốn tìm người nghiệm chứng điều đó, mà Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương chính là vương giả đỉnh phong đích thực. Khi còn chưa đột phá, Lâm Tiêu dù muốn giết chết bọn họ thì cũng cần hao phí thời gian sức lực nhất định. Nhưng hiện tại, hai người này không nghi ngờ là những kẻ được chọn tốt nhất để kiểm nghiệm thực lực của hắn. - Tìm chúng ta làm cái gì? Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn ra tay nhằm vào chúng ta sao? Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương mặt không chút thay đổi, hai người một tả một hữu, bao vây Lâm Tiêu vào giữa, sợ hắn chạy mất. - Kim Kiếm Vương, ta nói rồi. Ta muốn cho ngươi chết, chứ không để ngươi còn sống đi ra khỏi chiến trường Cổ Tộc. Còn ngươi nữa, Vô Song Vương, từ lúc ngươi đi theo Văn Dược Vương đuổi giết ta, thì vận mệnh của ngươi cũng đã được định, đó chính là chết ở trong tay Lâm Tiêu ta. Giọng điệu Lâm Tiêu lạnh lùng, ánh mắt nhìn hai người liền phảng phất nhìn thấy hai người chết. - Ha ha ha, ngươi muốn giết hai người chúng ta? Kim Kiếm Vương phảng phất nghe được chuyện gì rất buồn cười, hắn bắt đầu cất tiếng cười to: - Kim Kiếm Vương ta tung hoành Thành Nhân Minh nhiều năm như vậy, rất muốn nhìn một chút, ngươi đến tột cùng làm thế nào khiến cho ta chết. - Giết hắn. Trong hư không ánh vàng rực rỡ chợt lóe, Kim Kiếm Vương quát khẽ một tiếng, lao cực nhanh về hướng Lâm Tiêu. Một bên Vô Song Vương không chút do dự, cũng xuất thủ từ hướng khác. - Toái Thiên Nhất Kiếm. Kim kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo ánh sáng cầu vồng vàng chóe, ầm ầm chém về phía Lâm Tiêu. Lâm Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng, đối mặt công kích của Kim Kiếm Vương thì hắn không né không tránh, trong nháy mắt trước khi kiếm quang đâm vào người thì hắn rút đao, từ trong vỏ đao thoát ra một ánh đao màu xanh thẳm. Chân nguyên chấn động, kiếm cầu vồng của Kim Kiếm Vương cứ như vậy mà nát bấy. - Chết. - Đại Thiên Diệt Chưởng. Vô Song Vương xuất thủ, một chưởng nện về hướng Lâm Tiêu. Chưởng ấn màu đen thật lớn tỏa ra Hỗn Độn Chi Khí làm cho người ta sợ hãi, nó đi tới sau lưng Lâm Tiêu. Thân hình Lâm Tiêu bất động, trở tay lật một chưởng. Hai cỗ chưởng lực va chạm, chưởng ấn màu đen do Vô Song Vương đánh ra biến mất không một tiếng động. - Lôi Chi Trừng Phạt, lên. Lâm Tiêu vẻn vẹn thúc dục Lôi Chi Áo Nghĩa đến sáu thành, hơn nữa dung nhập hòa tan Nhị Trọng đao hồn vào đó, lấy Tinh Thần Chân Nguyên của Sinh Tử Nhị Trọng thi triển ra ngoài. Cùng là Lôi Chi Trừng Phạt, cũng là sáu thành Lôi Chi Áo Nghĩa, nhưng giờ phút này Lâm Tiêu vừa thi triển, lập tức thể hiện ra hiệu quả hoàn toàn không giống. Hắn bổ ra một đao, phảng phất đao đã không phải đao, mà là một thanh lôi mâu, lôi mâu tràn ngập tia chớp đang phóng ra, bao trùm kín Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương ở bên trong . Đùng đùng đùng. Vòng cung sấm sét bắt đầu khởi động. Vẻ mặt Vô Song Vương ngạc nhiên bay thẳng ra ngoài, hai tay bị nện đến tê dại, những tia máu tươi nhè nhẹ chảy xuôi xuống. Kim Kiếm Vương cũng không khá hơn chút nào, chỉ cảm thấy trong tầm mắt đầy những tia chớp. Một cỗ lực lượng không thể chống lại đã đánh tan Kiếm Hồn của hắn, hơn nữa tác động lên hộ thể chân nguyên của hắn. Kiếm Hồn sụp đổ, Kim Kiếm Vương há mồm phun ra một ngụm máu tươi. - Người này làm sao có thể mạnh như vậy? Vẻ mặt Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương không thể tin. Mới xuất một chiêu, hai người không ngờ lại đều bị thương, thực lực Lâm Tiêu hiện nay đã thể hiện ra ngoài, so với mấy ngày trước, tựa hồ hoàn toàn không giống. - Cái gì? Ngươi đột phá Sinh Tử Nhị Trọng? Thì ra là thế. Đột nhiên, Kim Kiếm Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ. - Tiểu tử thúi, xem ra ngươi đã dùng Dung Hỏa Thần Quả. Đúng, nhất định là như vậy. Đáng chết, nếu như ta đoán không sai, Áo Nghĩa của ngươi cũng có thể có chỗ tiến triển, lực lượng của thân thể cũng sẽ được lột xác. Nhưng mà, mặc dù như thế, hôm nay ngươi vẫn còn phải chết. Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương liếc nhau, chủ tâm giết người trong đôi mắt càng đậm hơn. Bởi trước khi đột phá, thực lực của Lâm Tiêu cũng đã có thể nói là biến thái, thiên phú bẩm sinh cao đến kinh người. Hiện tại sau khi đột phá, thực lực tuyệt đối sẽ nghênh đón một thời kỳ phát triển với tốc độ cao. Nếu như bọn họ hiện tại không giết chết Lâm Tiêu , từ nay về sau, Lâm Tiêu thực sự sẽ trở thành cơn ác mộng của bọn họ. Trừ phi bọn họ cũng có chỗ đột phá, bằng không sau này bọn họ cho dù đi tới chỗ nào, đều sẽ như chó nhà có tang. - Người này hôm nay hẳn phải chết. Ý định giết người sục sôi trong lòng Kim Kiếm Vương. Lúc võ giả vừa mới đột phá, mặc dù thực lực sẽ có tăng lên, nhưng mức độ tăng lên thường thường cũng sẽ không quá lớn. Nếu không hề bất ngờ, phương diện tố chất của Lâm Tiêu đều sẽ tăng lên chút ít. Nhưng cho dù tăng lên bao nhiêu, Kim Kiếm Vương cũng không quá quan tâm lưu ý. Lúc trước đây cướp đoạt Dung Hỏa Thần Quả, sở dĩ khó đối phó Lâm Tiêu không phải bởi vì hắn có thực lực mạnh mẽ như thế nào, mà là do có Nhị Tinh Man Vương Sáo Trang mà thôi. Hắn nào biết đâu rằng, vào lúc tranh đoạt Dung Hỏa Thần Quả, Lâm Tiêu cũng không thi triển ra toàn bộ thực lực của mình. Một khi hoàn toàn thi triển, tuyệt đối là hơn bọn họ. Mà hiện nay sau khi đột phá, thực lực của Lâm Tiêu tăng lên cũng không phải nhỏ tí tẹo, mà là vài lần. Nếu như biết điểm này, nói vậy Kim Kiếm Vương tuyệt sẽ không suy nghĩ như thế . - Kẻ hôm nay phải chết hẳn sẽ là các ngươi. Lắc lắc đầu, Lâm Tiêu nhìn về phía Kim Kiếm Vương. - Bắt đầu từ ngươi trước đi. Lâm Tiêu lướt đi ra ngoài. Hắn hiện tại đã mất đi ý định thử nghiệm. Thực lực mới rồi hắn phát huy ra, vẻn vẹn là hai ba thành của toàn bộ thực lực. Cho dù như vậy, Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương cũng đã ăn không tiêu. Thực lực chênh lệch xa như thế, có lại tiếp tục thử nghiệm cũng đã không có ý nghĩa . Hơn nữa Lâm Tiêu cũng đã biết kết quả mình muốn. - Tiểu tử, ngươi muốn chết, thực sự khinh ta để mặc cho ngươi dẫm đạp sao. Trong ánh mắt của Kim Kiếm Vương chợt bùng nổ những tia hung ác làm cho người ta sợ hãi, ầm ầm một tiếng, trên người hắn có ánh sáng cầu vồng vàng chói phóng ra, cả người phảng phất hóa thành một thanh kiếm sắc bén màu vàng, khí thế không ngừng tăng lên.