Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1222
Lúc này Lâm Tiêu cũng đã chạy lại đây. Hắn cố ý hét lớn một tiếng, một đao bổ về phía phân thân Toản Địa Giáp, lại không hề ngờ tới thân hình đột nhiên nhoáng lên. Ánh đao Lâm Tiêu bổ ra không thể đánh trúng đối phương, ngược lại chặn đứng công kích của Vô Song Vương .
Ầm ầm một tiếng, chân nguyên cường đại đột phá vào làm cho trong hồ nham thạch nóng chảy phía dưới phun ra một cỗ Dong Viêm đỏ rực.
Tránh né công kích của Vô Song Vương, phân thân Toản Địa Giáp xuất ra một chiêu Thông thiên Nhất Trảo, đánh bay hai tên vương giả đang chặn ở phía trước. Tuy nhiên nó cũng bị công kích của Hỏa Phượng Vương đánh trúng phía sau lưng.
Ánh sáng lung linh đỏ như lửa thổi quét tới, nện vào trên người phân thân Toản Địa Giáp lại vẻn vẹn chỉ khiến cho thân hình hắn sa xuống. Không may chính là, trong hồ nham thạch nóng chảy phía dưới đột nhiên lao lên vài con quái vật Dong Viêm, đánh úp về phía phân thân Toản Địa Giáp.
- Yêu Dực Cửu Trảm .
Đôi mắt màu vàng của phân thân Toản Địa Giáp nở rộ xuất ra tia sáng làm cho người ta sợ hãi. Thân hình đột nhiên hóa thành những đạo ánh sáng vàng chói.
Xoẹt một tiếng, ánh vàng rực rỡ tung hoành, chém sắt như bùn, chặt đứt vài con quái vật Dong Viêm chặn ngang, làm chúng hóa thành Dong Viêm chìm vào trong hồ nham thạch nóng chảy. Chỉ lóe ra mấy cái, phân thân Toản Địa Giáp đã mở rộng khoảng cách với mấy người Vô Song Vương.
Cả quá trình đó nói ra thì nghe dài dằng dặc, kì thực lại xảy ra chỉ trong chốc lát. Trong thời gian không được nửa nén hương, bổn tôn Lâm Tiêu và phân thân liên tiếp đoạt được hai quả Dung Hỏa Thần Quả, thu hoạch thật lớn.
Có điều Lâm Tiêu biết, hiện tại chỉ là bắt đầu. Đám vương giả đỉnh phong hai tộc Nhân, Yêu như Vô Song Vương, Kim Kiếm Vương, Hỏa Phượng Vương, Băng Giao Vương sẽ tuyệt không cam lòng để cho hắn chiếm được Dung Hỏa Thần Quả .
Quả nhiên, Vô Song Vương cùng tứ đại vương giả chia nhau đuổi theo Lâm Tiêu và phân thân Toản Địa Giáp.
- Giao ra Dung Hỏa Thần Quả.
- Tiểu tử, Dung Hỏa Thần Quả không phải là thứ các ngươi có thể thu được .
Kim Kiếm Vương và Băng Giao Vương vẫn cứ bám sát Lâm Tiêu, mà Vô Song Vương và Hỏa Phượng Vương lại vẫn bám sát chính là phân thân Toản Địa Giáp.
- Nếu muốn có được Dung Hỏa Thần Quả, bằng thực lực đến đây đi.
Lâm Tiêu cười lạnh.
- Chẳng qua là dựa vào một bộ Nhị Tinh Man Vương Sáo Trang mà thôi, ngông cuồng cái gì, hãy xem ta làm thế nào phá vỡ mai rùa phòng ngự của ngươi .
- Toái Thiên Nhất Kiếm.
Kim Kiếm Vương lạnh lùng quát một tiếng, hào quang vàng chói trên người nở rộ, một thanh cự kiếm màu vàng mờ ảo hình thành trước người hắn, rồi nhắm ngay Lâm Tiêu mà chém tới.
Trong số vương giả Nhị Trọng đỉnh phong tại Nhân Minh Thành, nói về tiếng tăm lớn nhất, nhất định là có một chỗ trong tiệc cho Kim Kiếm Vương. Thân làm cường giả đứng đầu Danh Kiếm Sơn Trang của đế quốc Thần Võ, thực lực của hắn đáng sợ, đủ để bất cứ vương giả nào biến sắc.
Nhiều lần chém giết và chiến đấu, khiến cho hắn tiến vào hàng ngũ mười đại vương giả Nhị Trọng đỉnh phong tại Thành Nhân Minh, thực lực mạnh, không thể khinh thường.
- Lôi Chi Tài Quyết .
Đối mặt cường giả đến mức này, Lâm Tiêu tự nhiên sẽ không sơ ý. Tay cầm Long Văn Đao, Lâm Tiêu ra sức chém một cái.
Phừng phừng phừng. . .
Tia chớp và kiếm quang vàng rực tung hoành, điên cuồng va chạm chung một chỗ, phát ra âm thanh giao chiến liên tục. Kình khí mãnh liệt nện cho hồ nham thạch nóng chảy không ngừng cuồn cuộn.
- Cái gì? Lại chặn được Toái Thiên Nhất Kiếm của ta.
Kim Kiếm Vương giật mình, hắn vốn định dùng một kiếm này phá vỡ Man Vương Sáo Trang của phòng ngự Lâm Tiêu, gây ra thương tổn cho hắn. Không nghĩ tới ngay cả công kích của Lâm Tiêu cũng không phá vỡ được.
Mặc dù gần đây Lâm Tiêu có tiếng tăm cực kì lớn tại Thành Nhân Minh, nhưng hắn một mực cho rằng Lâm Tiêu thuộc về lớp người trẻ tuổi, cho rằng đối phương mà muốn đích thực bước vào cấp bậc của mình thì còn cần một đoạn thời gian.
Hắn nghĩ vừa rồi sở dĩ Lâm Tiêu có thể đoạt được Dung Hỏa Thần Quả, hoàn toàn là nhờ vào Man Vương Sáo Trang cường đại thôi. Nhưng hiện tại, lối suy nghĩ của hắn đã hỗn loạn.
Kim Kiếm Vương kinh ngạc, Băng Giao Vương ở một bên cũng không nhẹ tay thương xót.
Hắn hóa thành bản thể, thân hình con Giao Long thật lớn dài đến hơn trăm thước tản ra khí tức lạnh lẽo, nó va chạm với nhiệt độ nóng chảy tản mát ra từ trong hồ nham thạch sôi sùng sục làm toát ra khói trắng xèo xèo. Long chủy cực lớn há ra, trong miệng Băng Giao Vương có dòng nước lạnh trắng xóa ngưng tụ, rồi sau đó hung hăng phun tới.
- Băng Đống Thổ Tức.
Dòng Hàn Băng trắng xóa như nước lũ cuồn cuộn tuôn ra, nơi nào nó đi qua, lớp chấn khí trên mặt hồ nham thạch nóng chảy trong nháy mắt bị gạt ra, nhiệt độ phía trên hồ nham thạch nóng chảy như là giảm xuống vô số độ chỉ trong nháy mắt, rồi lan tràn về hướng Lâm Tiêu.
- Gia hỏa Băng Giao Vương này, ngay cả con bài chưa lật cũng đều dùng đến.
Hỏa Phượng Vương và Dực Hổ Vương thấy thế, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc.
Băng Đống Thổ Tức là một con bài chưa lật của Băng Giao Vương, Hàn Băng khí do hắn phun ra cũng không phải dùng Băng Chi Áo Nghĩa ngưng kết, mà là Hàn Băng Chi Lực do năng lực thiên phú bẩm sinh trong cơ thể hắn tự động ngưng kết thành, so với Hàn Băng Chi Khí do Băng Chi Áo Nghĩa ngưng tụ thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Mạnh như bọn họ, cũng không dám đón đỡ.
- Quả nhiên cường đại.
Dòng khí lạnh như băng lan tràn, Lâm Tiêu có thể cảm nhận được, không gian chung quanh đều cơ hồ muốn đông lại. Dòng khí lạnh mãnh liệt làm cho nhiệt độ bề mặt hồ nham thạch nóng chảy đều giảm bớt đi không ít.
- Băng Chi Toàn Vũ.
Long Văn Đao thay đổi bằng Huyền Băng Đao, Lâm Tiêu lấy hàn đối hàn. Ánh đao lạnh lẽo đầy trời thổi quét đi ra ngoài.
Răng rắc.
Ánh đao va chạm cùng Băng Đống Thổ Tức, chỗ giao chiến lập tức lan tràn xuất hiện vô số băng, phảng phất một khối khoáng thạch Hàn Băng Tinh mọc ra rất nhiều mũi nhọn, băng tinh không ngừng mở rộng.
Đứng trước tuyệt chiêu của Băng Giao Vương, Lâm Tiêu mới nắm giữ sáu thành Băng Chi Áo Nghĩa khó có thể ngang hàng. Ánh đao nát bấy, khí lạnh đầy trời lập tức hoàn toàn nuốt chửng Lâm Tiêu, làm trên người của hắn ngưng kết ra một tầng băng cứng.
- Người này chết chắc rồi.
Xuất một chiêu trúng ngay, Băng Giao Vương nhanh chóng bay tới, trong mắt lộ ra vẻ mừng như điên. Cho dù là Lâm Tiêu mặc Nhị Tinh Man Vương Sáo Trang, hắn cũng không tin Lâm Tiêu có thể còn sống được tiếp ở dưới Băng Đống Thổ Tức của chính mình.
Một màn làm cho Băng Giao Vương kinh ngạc chợt phát sinh, trên lớp băng cứng bao bọc toàn thân Lâm Tiêu lan tràn ra vô số vết rạn. Sau một khắc, "tách" một tiếng, lớp băng cứng vỡ vụn, hóa thành những mẩu vụn băng tiết bay đi tứ tán đầy trời.
- Tại sao lại thế?
Băng Giao Vương trợn to hai mắt khó có thể tin nổi.
- Hàn Băng Chi Khí này quả nhiên lợi hại, so với Cửu Âm Tuyệt Mạch Hàn Khí của Lâm Ngữ Kỳ thì có hiệu quả tuyệt vời như nhau. Đáng tiếc, có lẽ còn yếu hơn một chút .
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương